C213

828 49 1
                                    

Bên trong chủ điện Bồ Đề, hai người mặt đối mặt, có chút giống với cảnh tượng khuy Thần ngày đó. Chẳng qua khi ấy Du Phục Thời ngồi đối diện Chưởng Sử, còn hôm nay Diệp Tố lại đứng.

“Diệp đạo hữu, mời ngồi.” Bồng Lai Chưởng Sử giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống.

Diệp Tố làm theo lời ông, trùng hợp lại là vị trí trước đó Du Phục Thời đã ngồi.

Sau khi nàng an toạ, Âm Dương bàn trận liền chuyển động, đen trắng giao hội hình thành tàn ảnh, chậm rãi đem hơi thở hai người che giấu.

Sau một lát, Bồng Lai Chưởng Sử mới mở miệng: “Hắn không thuộc về tam giới.”

' Hắn ’ ý chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Diệp Tố rũ mắt, bất động thanh sắc, an tĩnh giống như không nghe được Chưởng Sử nói gì.

Trong Âm Dương bàn trận, Bồng Lai Chưởng Sử có thể ‘ nhìn rõ ’ hết thảy, có chút ngoài ý muốn với vẻ trầm mặc của Diệp Tố: “Ngươi…… biết?”

Diệp Tố lắc đầu, nàng không biết, chỉ là nhận thấy Du Phục Thời không giống người thường, đầu tiên là máu Huyền Âm chi thể, rồi sau đó đôi mắt tím giống Thượng Thần, ko khó suy đoán hắn có liên quan đến thượng giới.

Nhưng, cũng chỉ thế mà thôi.

“Hắn và tất cả chúng ta, bao gồm cả ba vị Thượng Thần, đều không giống nhau.” Âm thanh già nua của Bồng Lai Chưởng Sử chậm rãi truyền đến, “Diệp đạo hữu có một việc ngươi cần biết…… Hắn và khí vận của ngươi tương liên.”

Rốt cuộc, mi mắt Diệp Tố cũng nhúc nhích, giương mắt nhìn về phía Bồng Lai Chưởng Sử: “Ta?”

Biểu tình trên mặt Bồng Lai Chưởng Sử có chút phức tạp, cặp mắt trắng dã đảo qua, giống như hoàn toàn nhìn thấy được Diệp Tố, ông thấp giọng nói: “Diệp đạo hữu từ đâu mà đến, trong lòng hiểu rõ, ta chỉ muốn nhắc nhở đạo hữu mấy câu.”

Diệp Tố ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, Bồng Lai Chưởng Sử đại khái tính ra được một chút sự việc về mình, nàng nói: “Chưởng Sử mời nói.”

“Không thể thay đổi sự tình đã phát sinh.” Bồng Lai Chưởng Sử khuyên nhủ, “Trong mệnh của hắn có kiếp số, nhưng mà...không thể trộn lẫn với chúng ta.”

Có một số sự việc Chưởng Sử ẩn ẩn nhìn thấy, nhưng lại ko có biện pháp nói ra.

Diệp Tố trầm mặc thật lâu, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.

Trong Âm Dương bàn trận truyền đến một tiếng thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Diệp đạo hữu, hắn là Thần được Thiên Đạo sinh ra, dù cho thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải quay về.”

Diệp Tố nghe vậy, hai tay đặt ở đầu gối căng thẳng, Thần được Thiên Đạo sinh ra, cho nên tiểu sư đệ là…… Ngự Thần?

Âm Dương bàn bỗng nhiên ngừng lại, Bồng Lai Chưởng Sử chậm rãi cúi đầu.

Khi Diệp Tố phát hiện bất thường, nhanh chóng đứng dậy tới gần hô một câu: “Chưởng Sử?”

—— đã muộn.

Bồng Lai Chưởng Sử đã ngừng thở.

Diệp Tố quỳ một gối trước mặt Bồng Lai Chưởng Sử, nhìn gương mặt già nua che kín nếp nhăn thật lâu, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nàng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Chưởng Sử.

(Q2) Không Cần Loạn Ăn Vạ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ