C224

751 48 0
                                    

Thời khắc thần thức quy vị, Diệp Tố liền cảm thấy vô số mỏi mệt thổi quét mà đến, nàng thấy Đồ Thế tiền bối và Vu Thừa Duyệt được an bài tốt, tiểu sư đệ lại cùng Ngự thủ đi ra ngoài, nên mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ là, giấc ngủ này liền hoàn toàn mất đi sở hữu ý thức.

Du Phục Thời sau khi trở về, thấy Diệp Tố không tỉnh, lập tức đi tìm Dung Nhai, muốn ông đến xem Diệp Tố.

Dung Nhai cảm thấy nhi tử đại kinh tiểu quái: “Ngủ nướng mà thôi.” Ông cũng thường xuyên ngủ nướng đây này.

“Nàng sẽ không.” Du Phục Thời trong lòng nôn nóng, hắn chưa từng gặp qua Diệp Tố ngủ lâu như vậy.

Dung Nhai bị nhi tử một đường ‘ áp ’ qua, chỉ có thể nghiêm túc nhìn Diệp Tố, thật lâu sau mới nói: “…… Người không có việc gì, phỏng chừng tinh thần căng thẳng quá lâu, hiện tại đột nhiên được thả lỏng mới như vậy, có hơi sốt cao, nghỉ ngơi nhiều là ổn.”

Du Phục Thời lấy tay sờ sờ trán Diệp Tố, thật nóng.

Hắn rũ mắt nhìn người nằm ở trên giường vô tri vô giác, Diệp Tố chưa từng lộ ra tình huống này trước mặt ngoại nhân, cho tới nay dường như không có gì làm khó được nàng, bất cứ chuyện gì nàng cũng có thể làm được.

Đại sư tỷ, ba chữ này tựa hồ là dành riêng cho nàng.

“Ta có một loại hương an thần.” Dung Nhai lẩm nhẩm lầm nhầm, lấy ra một túi hương, lại tìm một cái lư nhỏ, lấy ra một chút bột hương, bước tới nói với nhi tử, “Nàng là tán Thần, sốt cao qua một thời gian sẽ hạ, ngươi không cần lo lắng.”

Du Phục Thời nghiêng người nằm bên cạnh Diệp Tố, cùng nàng mặt đối mặt, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt Diệp Tố.

Nếu lúc này Diệp Tố mở mắt, sẽ phát hiện tiểu sư đệ không hề kiều khí như nàng vẫn nghĩ, ngược lại ánh mắt hắn đạm mạc, khi rũ xuống lộ ra vẻ bễ nghễ, tân Ngự Thần có được vô thượng lực lượng, là Thần chân chính ở Thượng Trọng Thiên.

Bất quá……

Ánh mắt Du Phục Thời khi nhìn Diệp Tố, tựa hồ không có gì biến đổi, hắn vẫn là tiểu sư đệ kiều khí, lười nhác của nàng, chỉ là sâu thẳm trong đôi mắt hỗn loạn một tia nôn nóng lo lắng.

Đầu ngón tay hắn chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên môi Diệp Tố.

Thật nóng.

Lúc nàng hôn hắn, vừa mềm vừa ấm, không có nóng như vậy.

“Kẻ lừa đảo.” Du Phục Thời thấp giọng nói, “…… Đã hứa sẽ dạy ta cái khác.”

Dựa theo trước đây, hắn chỉ cần tới gần, Diệp Tố liền sẽ tỉnh lại, hiện tại hắn mở miệng nói chuyện luôn rồi nhưng vẫn không thức tỉnh được nàng.

Du Phục Thời rũ mắt, nhích sát vào Diệp Tố, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp cả hai đan chéo bên nhau.

Hắn hơi hơi giơ tay, búng nhẹ một cái, máu liền rỉ ra.

Phụ thân nói sốt cao sẽ mau hạ đi, Du Phục Thời lại không nỡ để Diệp Tố khó chịu, hắn vươn đầu ngón tay đút máu cho nàng.

(Q2) Không Cần Loạn Ăn Vạ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ