Đầu ngón tay lành lạnh chạm vào mạch máu, dòng máu ấm áp đập dưới da, Yong Sun vô thức nắm chặt hơn, dùng ánh mắt van nài nhìn Moon Byul.
Trong tầm mắt là khuôn mặt hoàn chỉnh ấy, trong hai ngày ngắn ngủi, tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, đuôi mắt còn tím tái nhàn nhạt, nhìn cả người vô cùng tiều tụy xác xơ.
Tóc dài ngang eo đã bị cắt đi, chỉ giữ lại tới ngang vai, đuôi tóc không đồng đều, lộ ra mấy phần khí chất lạnh lẽo.
Lồng ngực Yong Sun thắt một cái, lan tỏa đau đớn.
"Moon Byul..."
Moon Byul chăm chú nhìn cô ấy, lạnh nhạt quay mặt đi: "Không muốn nói." Cổ tay giãy giụa, thử thoát khỏi sự khống chế của Yong Sun.
Yong Sun càng nắm chặt hơn, không chịu buông.
Sức lực hai bên có sự khác biệt, Yong Sun phải dùng hai tay mới có thể nắm chặt, lòng dạ nóng vội, sức lực không nặng không nhẹ. Moon Byul bị nắm đau, nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: "Những gì nên nói tôi đã nói trong thư rồi, không còn gì để nói nữa."
"Chị biết là vấn đề của bản thân chị." Yong Sun khẽ nói, "Hôm đó là do chị quá kích động, không kịp thời bình tĩnh trao đổi với em, chị xin lỗi. Đương nhiên, đó không phải là nguyên nhân cốt lõi, là do trong lòng chị còn một số chuyện, vẫn chưa nghĩ rõ ràng, chị..."
Thì ra sự tự ti trong tình cảm là cảm giác này.
Bắt đầu từ sau khi Yong Sun gánh vác việc nuôi nấng con gái, cuộc sống liền chỉ có công việc và con cái. Loại cảm giác tự ti cẩn thận vì người mình thích, giống như bụi bặm lụi tàn trong dòng chảy thời gian, đã là chuyện từ thời cấp ba, rất lâu rồi, hơn nữa còn mang tới cho cô ấy nỗi đau khó lòng xóa bỏ. Thế là mười mấy năm nay, Yong Sun tự làm bản thân tê liệt, đích thân chôn vùi bản thân.
Cô ấy định sẵn ngày tháng của nửa sau cuộc đời, chỉ có công việc và con gái, nhìn một cái là có thể thấy điểm cuối, cũng vì thế, Yong Sun sẽ không chủ động thích ai đó, càng không chủ động níu kéo.
Nhưng, Kim Yong Sun đã gặp Moon Byul-yi, rơi vào vòng xoáy dịu dàng của người đó, nào có thể tự điều khiển chính mình.
Cô ấy không muốn mất Moon Byul.
Moon Byul quay mặt sang một bên, ngược với ánh sáng, không nhìn rõ biểu cảm.
Rõ ràng đã bị thương tới thủng lỗ chỗ, cảm nhận được mệt mỏi từ trái tim cùng cơ thể đan xen, nhưng khi nghe thấy âm thanh xuống nước xin lỗi van nài tha thứ của Yong Sun, trái tim Moon Byul lại thấp thoáng cơn đau, có chút không nỡ.
Lần đầu gặp Yong Sun, cô bị khí chất đặc biệt trên người Yong Sun thu hút, lúc đó không hiểu, chỉ cảm thấy mới mẻ đặc biệt. Có lẽ là vì bộ đồ tây trên người Yong Sun không ăn khớp với môi trường xung quanh, cũng có thể là vì đối phương lặng lẽ ngồi trong một góc uống rượu, như thể ngăn cách bên ngoài những âm thanh ồn ào, tồn tại nhưng không bắt mắt, thần bí nhưng khiến người ta không cách nào bỏ qua.
Lúc đó chẳng qua là vì cô thèm khát thân thể của Kim Yong Sun.
Sau này dần dần phát hiện, người này như ngọn cỏ mọc nơi khe nứt của góc tường, như bông hoa dại sinh sôi nơi núi cao vực sâu, hoàn toàn tương phản với bản thân. Moon Byul nổi ý định, sau đó không thể thu về.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MoonSun cover] Luôn có giáo viên muốn mời phụ huynh
RomanceTác phẩm: Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh Tác giả: Cảnh Ngô Dịch giả: Choihd Wattpad: @ddoobaeBp Độ dài: 117 chương Nhân vật chính: Moon Byul-yi, Kim Yong Sun Thể loại: Bách hợp (Nữ x Nữ), Tình yêu chốn đô thị, Duyên phận bất ngờ, HE, Cover ***...