Chương 36

89 13 0
                                    

Peke J nhoài người, hắn tự nhiên lại nghĩ, có phải bản thân đã bị lừa hay không ấy nhỉ?

Kiểm tra thực lực thì dựa trên máu me và đủ các kiểu hành hạ, nhưng đến khi chính thức vào làm, thứ ập vào mặt hắn nào phải huyết đỏ của ai, chềnh ềnh trên bàn làm việc là một mớ giấy tờ mà cả đời Peke J nghĩ gã sẽ chẳng bao giờ động tới.

Hắn muốn chợp mắt, một chút.

Cốc cốc.

Hắn thở dài, ai gõ cửa thế?

"Peke J, Kokonoi giao thêm giấy tờ này."

Nàng cáo bước vào với một tập giấy tờ khác mà chẳng biết là gì mà nhiều thế.

"Kokonoi chẳng biết làm cái gì mà in ra lắm giấy tờ thế, mày là người mới, như này chẳng khác nào hành hạ nhân viên mới cả. Có gì thì nếu làm xong mang sang phòng chị mày nhé. Chị đi làm cái bản báo cáo phát. Không biết thì cứ gọi điện hỏi, nghe chưa?"

Nàng nói xong, tiện thể dúi luôn cốc cà phê còn mới vào tay Peke J. Quay lưng phất đuôi xù tính rời đi.

"Chị Amai tốt thế, cảm ơn."

"Mày đấy nhá, chẳng qua là người mới nên chị mới thế, mày mà không chịu làm việc thì chị vặt cổ mày."

"Em biết rồi..."

"Vậy nhé, chị đi đây."

Hắn chào, sau đó liếc về phía cốc cà phê nghi ngút khói, cầm lên uống một ngụm. Hắn không biết uống cà phê, nhưng thấy con người nói rằng nó là thứ có thể giúp ta tỉnh táo được đôi chút, vậy nên hắn mới uống.

Đắng vãi đái.

Gã ta tiếp tục dúi mặt vào máy tính, như thể đã làm việc lâu năm, gã miệt mài.

______

Cậu cùng ba người còn lại xách túi đồ vào nhà, trước khi về đã tạt qua khu mua sắm, chủ yếu là mua đồ cho cậu.

Thấy cửa nhà mở, cùng một đôi dép lạ lẫm, chẳng biết là của ai. Cậu không nhận ra mùi này, không phải người quen. Không chỉ mùi của người lạ, dường như còn có mùi gì đó hơi hắc, làm cậu muốn xụt xịt mũi.

"Đụ má, nhà chứ có phải chuồng chó đâu mà tự ý đi về mà không báo gì hết vậy?"

Senju tặc lưỡi, rõ ràng đang bực mình. Hắn đến trước nắm vào cánh cửa kéo mạnh ra ngoài.

"Hanma Shuji."

Hanma ngồi trên ghế, chẳng biết lấy đâu ra bỏng ngô, vừa ăn vừa xem tivi vừa hút thuốc.

"Là người quen của các anh hả...?"

"Người quen của cả cái nhà này luôn ấy chứ."

Hina vẫn giữ trên môi nụ cười đểu cáng, hai tay đút túi quần mà đi thẳng vào.

"Về lâu chưa?"

"2 tiếng. Nhà này sau bao lâu không về vẫn khố rách áo ôm vậy nhỉ?"

"Hể? Đang có ý gì vậy chứ?"

"Nhà đói quá, làm tao phải cất công ra ngoài mua đồ ăn về hốc đây."

Bấy giờ liếc sang cục bông lạ hoắc đứng trước cửa, gã cười trừ rồi chỉ vào cậu.

[drop][Alltake] chú mèo nhỏ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ