'' Ta... Ngươi..."
Phác Thái Anh bối rối, không biết nên trả lời như thế nào cho tốt, nàng cúi đầu, thành thật nói:
"Ta không biết..."
Mã Nặc Ba cảm thấy Phác Thái Anh thực khả ái, trêu đùa nàng cũng là một loại hưởng thụ a. Cô cười, một nụ cười thuần khiết. Mã Nặc Ba lại cúi xuống, hôn trán của Phác Thái Anh, ôn nhu nói:
"Nếu Anh nhi thích thì có thể gọi ta là Nặc Ba"
Phác Thái Anh cảm nhận được sự ôn nhu của Mã Nặc Ba, ngây ngốc người, nàng không ngờ cô sẽ ôn nhu như thế. Mã Nặc Ba thấy Phác Thái Anh ngây người, lại muốn trêu chọc nàng a.
Mã Nặc Ba cúi xuống, chóp mũi chạm chóp mũi Phác Thái Anh, cười lưu manh nói:
"Nếu không cũng có thể gọi ta là tướng công a~"
Phác Thái Anh nghe Mã Nặc Ba đùa giỡn, lại một phen đỏ mặt, tim đập nhanh đến mức nàng sợ bị Mã Nặc Ba nghe thấy. Phác Thái Anh nghĩ lại tại sao cứ ở gần hắn là nàng lại mặt đỏ tim đập. Nàng quyết tâm "vùng lên chiến đấu":
"Ngươi lại bắt nạt ta!"
"Ây da! Ta bắt nạt người khi nào nha"
'Ngươi! Rõ ràng là đùa giỡn ta!"
"Không có mà, ta đây là thật lòng"
Mã Nặc Ba nói xong cảm thấy câu nói của cô có chút kỳ lạ, nhìn qua Phác Thái Anh. Quả nhiên. Nàng mặt đỏ như trái cà chua a. Cô cười cười:
"Ngươi lại đỏ mặt cái gì a? Đi thôi!"
Cô cũng không chờ Phác Thái Anh trả lời, kéo nàng đứng dậy. Phác Thái Anh ngơ ngác hỏi:
"Đi đâu?"
"Lên núi chơi a ~ Không phải phía sau tự có một ngọn núi sao?"
"Nhưng là... trời đã tối rồi a... Vả lại nếu không về thì mọi người sẽ lo lắng cho ta..."
Cô nhíu mày một chút, suy nghĩ xong, cười đến sáng lạn nói:
"Vậy đêm nay để ta bắt cóc ngươi đi. Đi thôi."
Phác Thái Anh không hiểu tại sao khi nhìn nụ cười của Mã Nặc Ba thì nàng cảm thấy thật ấm áp. Nàng cười đến ngọt ngào, gật đầu:
"Được"
Phác Thái Anh nói nhanh hơn cả hành động, dù nói được nhưng nàng vẫn đang ngồi trên giường. Mã Nặc Ba nhìn cô, nở nụ cười lưu manh, bế nàng lên, sử dụng khinh công bay lên núi. Phác Thái Anh nhìn Mã Nặc Ba, cô lại đỏ mặt:
"Ngươi... Ngươi... Bỏ ta xuống!"
"Ngoan. Đừng quậy. Ngã bây giờ."
Trong giọng của Mã Nặc Ba có muôn phần sủng nịnh. Phác Thái Anh cũng không cãi lại, ngoan ngoãn dựa vào lòng cô mà hưởng thụ hơi ấm. Lên núi, Mã Nặc Ba quan sát, tìm được một đồng cỏ rộng, bế Phác Thái Anh đến đó, đặt nàng xuống, nằm bịch xuống bãi cỏ, than thở:
"Ngươi thật nặng chết ta a!"
"Ngươi! Rõ ràng là người chủ động bế ta!! Bây giờ lại không nói lý!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Lichaeng ]Tên Khốn Lạp Lệ Sa Dám Lừa Gạt Ta !!!
RomanceTên truyện: Tên khốn nhà ngươi! Cư nhiên dám gạt ta Tác giả: Cô Kỳ (LSoaiCa) Đã nhận được sự đồng ý của author. ----- Một bác sĩ thiên tài xuyên không về cổ đại trở thành một tiểu tử võ công siêu phàm Một vị quận chúa, do thù hận của cha mẹ mà không...