Chap 44

288 23 0
                                    

Ngày hôm sau, Diệp Thúy biến mất tung mất tích. Mã Nặc Ba tránh mặt Phác Thái Anh cả một buổi sáng. Tình cảnh chính là ngươi trốn ta truy. Nơi nào có mặt Phác Thái Anh sẽ không có mặt Mã Nặc Ba và ngược lại cũng tương tự như thế. Phác Tịch Minh cùng Lưu Tấn chỉ đi dạo trong hoa viên mà cũng phải thở dài, thầm cảm thán hai người trẻ tuổi này thực sinh lực dồi dào. Không lâu sau hai người cũng được chứng kiến một màn kịch như thế này. Mã Nặc Ba chạy ngang qua hoa viên, vẻ mặt vân đạm phong kinh. Không lâu sau, khi Mã Nặc Ba khuất bóng, Phác Thái Anh không hiểu sao cũng xuất hiện. Sau đó bắt đầu hỏi cung các chú tiểu trong viện, dọa họ sợ muốn chết. Phác Thái Anh có được câu trả lời nàng mong muốn, lập tức đuổi theo hướng Mã Nặc Ba vừa biến mất. Khoảng nửa canh giờ sau, Mã Nặc Ba vẫn giữ nguyên bộ mặt vân đạm phong kinh đi ngược trở lại, rồi biến mất. Không lâu sau, Phác Thái Anh lại tiếp tục xuất hiện, các chú tiểu lại bị dọa sợ lần nữa. Phác Tịch Minh cùng Lưu Tấn hai người nhìn nhau mà không biết là nên khóc hay nên cười.
Hiện tượng lạ này diễn ra liên tục trong vòng 2 tuần. Phác Thái Anh gần như muốn bùng nổ. Mã Nặc Ba vừa muốn gặp Phác Thái Anh nên không rời Thiếu Lâm Tự nhưng cô cũng không có đủ can đảm để gặp nàng. Cho đến một ngày nọ. Lúc ấy đã là đêm khuya, bình thường giờ này Phác Thái Anh đang chờ để phục kích cô ở đâu đó. Nhưng Mã Nặc Ba nghe ngóng cả nửa ngày cũng không nghe được tin tức gì của Phác Thái Anh. Trong lòng Mã Nặc Ba nổi lên cuồn cuộn lo lắng. Đêm đó Mã Nặc Ba đi đến phòng Lưu Tấn hỏi thăm sự tình, vờ như vô tình hỏi tung tích Phác Thái Anh. Lưu Tấn mắt thoáng hiện lên một tia giảo hoạt nhưng hắn lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết. Mã Nặc Ba gấp gáp đi tìm Phác Tịch Minh, Phác Tịch Minh thoáng ngạc nhiên sau đó cũng thành thật lắc đầu không biết.

Mã Nặc Ba thực lo lắng a. Cô chạy quanh Thiếu Lâm Tự hỏi thăm mãi mới biết được Phác Thái Anh vừa xuất tự không lâu. Đột nhiên tim Mã Nặc Ba trật mất một nhịp, đêm tối thế này nàng lại xuất tự làm gì? Sẽ không gặp phải chuyện gì chứ? Mã Nặc Ba nhíu mày. Cô lập tức sử dụng khinh công đi tìm Phác Thái Anh. Mất gần cả nửa buổi mới phát hiện Phác Thái Anh ngồi trên thảm cỏ lúc trước, nơi mà hai người cùng ngắm sao, nơi mà Mã Nặc Ba từng ca hát cho Phác Thái Anh. Mã Nặc Ba nhìn thân ảnh đơn bạc được ánh trăng bao phủ kia mà đau lòng, nghĩ muốn đến gần nàng. Mã Nặc Ba quả thực bước đến chỗ Phác Thái Anh. Phác Thái Anh phát hiện tiếng động, quay đầu cảnh giác:
"Là ai?! "

Mã Nặc Ba chợt dừng chân, vẻ mặt vô cùng rối rắm. Phác Thái Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Mã Nặc Ba, nàng bĩu môi:

"Sao?! Không muốn trốn nữa!? "

Mã Nặc Ba đột nhiên cảm thấy chột dạ, cứ như thể cô vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu vậy. Mã Nặc Ba lắp ba lắp bắp:

"Ta... ta... không... "

Phác Thái Anh hai tay chống hông, nheo mắt nhìn Mã Nặc Ba:

"Ngươi không cái gì? "

Mã Nặc Ba nghĩ nửa ngày trời cũng không thốt ra được câu gì, chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhìn khuôn mặt của Mã Nặc Ba, nàng có chút tức giận, nhéo nhéo má Mã Nặc Ba:

"Hừ! Ngốc ra cái gì? Không phải ngươi muốn trốn sao? Tốt lắm. Bây giờ ngươi trốn đi. Ta sẽ không bao giờ tìm ngươi nữa! "

[ Lichaeng ]Tên Khốn Lạp Lệ Sa Dám Lừa Gạt Ta !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ