Chương 36

320 25 1
                                    

Khi tất cả mọi người cùng đến nơi, phải nói là vô cùng hoảng sợ. Nếu không phải tất cả đều được tu dưỡng tốt, e rằng đã bị cảnh này dọa sợ muốn chết. Mã Nặc Ba nằm trên mặt đất, y phục rách nát, máu cùng thịt hòa lẫn trên mặt đất, thanh kiếm vẫn đang cắm trên lưng lưng cô nhưng cô lại không có bất cứ phản ứng nào, nhìn thoạt qua thì tưởng cô đã chết. Tuệ Đàm thì cười vô cùng man rợ nhưng lúc hắn thấy bọn họ thì nụ cười cứng ngắc trên mặt. Phác Thái Anh giọng run rẩy gọi:

"Nặc Ba! "

Lưu Tấn lập tức xông lên, một chưởng đánh văng Tuệ Đàm, Tuệ Đàm bay ra, lập tức phun một ngụm máu. Phác Thái Anh chạy đến bên cạnh Mã Nặc Ba, nàng quỳ xuống, bàn tay run rẩy ôm lấy Mã Nặc Ba, nàng nhỏ giọng kêu, tiếng gọi bât lực cùng hối hận, nước mắt cũng không tự chủ được rơi xuống:

"Nặc Ba... Ngươi không thể... Ngươi tỉnh lại... Ngươi... Đã hứa sẽ bình an trở về... "

Phác Thái Anh khóc đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc vô cùng thê lương, khóc đến thương tâm, nàng không quản có bao nhiêu người ở đây, nàng không quản là có ai bị thương hay không? Nàng chỉ muốn Mã Nặc Ba tỉnh dậy, nàng muốn Mã Nặc Ba được bình an trở về, nàng muốn Mã Nặc Ba mở mắt ra nhìn nàng. Phác Thái Anh khóc nấc lên, nghẹn ngào mở miệng:

"Ai đó... Làm ơn... Hức... Ai đó... Cứu hắn... Cứu hắn đi... Cứu hắn... "

A Tam cùng A Thất nhanh chân chạy đến, điểm huyệt cầm máu cho Mã Nặc Ba. Phác Thái Anh vẫn như thế khóc đến thương tâm, nàng nắm chặt lấy tay Mã Nặc Ba, nắm thật chặt, nàng sẽ không bao giờ buông tay. Lưu Tấn trong mắt tràn ngập tơ máu, hắn hiện tại chính là muốn gϊếŧ chết tên khốn Tuệ Đàm kia. Tuệ Đàm vô cùng hoảng sợ, hắn bỏ chạy, Lưu Tấn lập đoạt lấy thanh Thiên Bảo, chém đứt chân Tuệ Đàm. Tuệ Đàm lập tức ngã xuống, ôm chân mà kêu rống lên, nước mắt nước mũi cầu xin:

"Tha mạng... Xin hãy tha mạng cho ta... Ta... "

Lưu Tấn lại nâng kiếm lên, đúng lúc này Tiêu Ngọc lao ra cản Lưu Tấn lại, hắn nhẹ giọng khuyên bảo:

"Ngươi hãy bình tĩnh. Ta biết. Ta cũng rất tức giận nhưng không nên để tình cảm kiểm soát lý trí. "

"Ta mới không cần biết!! Hắn dám thương tổn Ba nhi!! Ta sẽ băm vằm hắn ra. "

"Bình tĩnh. Chúng ta phải biết ngọn ngành câu chuyện. Vả lại, cứu Nặc Ba mới là ưu tiên hàng đầu. "

Nghe đến tên Mã Nặc Ba, Lưu Tấn lập tức dừng lại, ngạy lập tức chạy đến chỗ Mã Nặc Ba, hắn vội vàng giúp Mã Nặc Ba sơ cứu, hắn cũng biết một chút y thuật. Phác Thái Anh từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn Mã Nặc Ba. Hiệp Phong từng bước đến gần Tuệ Đàm, đá thẳng vào mặt hắn, Tuệ Đàm bị tấn công đột ngột, răng lập tức bay ra đồng thời máu mũi phun trào, hắn kêu rên càng thảm thiết. Lưu Tấn lúc này vội vàng bế Mã Nặc Ba đi xuống núi, đưa nàng vào một căn phòng, hắn nói:

"Mau! Đi tìm những người biết y thuật!! Ta không thể cầm cự lâu hơn!!"

Mạch đập Mã Nặc Ba ngày một yếu, hơi thở cũng ngày một mỏng manh hơn. Phác Thái Anh suốt cả quãng đường vẫn luôn như thế nắm tay Mã Nặc Ba, nàng muốn dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho đôi bàn tay ngày một lạnh lẽo của Mã Nặc Ba, nàng muốn nói cho cô biết. Nàng ở đây! A Tam ở lại giúp Lưu Tấn cầm máu cho Mã Nặc Ba. A Thất cùng Tiêu Ngọc ngay lập tức chạy đi tìm người. Hiệp Phong đánh ngất Tuệ Đàm sau đó cũng mang Tuệ Đàm xuống núi. Liên Hoa, Hắc Nhật thấy tình trạng của Mã Nặc Ba thì không tránh khỏi sửng sốt. Đây là có chuyện gì? Rốt cuộc là người thiếu niên trẻ tuổi này đã phải trải qua chuyện kinh khủng như thế nào mới có thể bị thương đến chết đi sống lại như thế!? Lưu Tấn vừa vào phòng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hướng Phác Thái Anh nói:
"Thái Anh... Ngươi có lẽ... Nên đi ra ngoài... "

[ Lichaeng ]Tên Khốn Lạp Lệ Sa Dám Lừa Gạt Ta !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ