Chương 16

401 30 0
                                    

Núi Tề Thiên ----------

Trong khi ngủ, Mã Nặc Ba gặp ác mộng liên tục. Cô mơ thấy sư phụ đang đọc sách, cô thì đang chuẩn bị cơm. Đột nhiên có một đám hắc y nhân xông vào, chúng đứng sau lưng sư phụ nhưng là người không có phát hiện ra. Mã Nặc Ba muốn chạy lại báo cho sư phụ nhưng chân cô nặng như chì, không thể di chuyển. Mã Nặc Ba muốn hét lên nhưng dù làm cách nào thì giọng cô cũng không thể phát ra được. Mã Nặc Ba bật dậy, cả thân người cô ướt đẫm mồ hôi. Mã Nặc Ba định thần, đây rõ ràng là giường của sư phụ. Không đúng!! Rõ ràng là cô ở cạnh sư phụ sao lại nằm ở đây!? Cô giật mình. Không đúng! Không đúng!! Chuyện xảy ra trước đó cũng không giống mơ! Sư phụ!! Mã Nặc Ba chạy một mạch đến chỗ mà cô thấy sư phụ... bị hạ sát. Kỳ lạ... Mọi thứ vẫn ngổn ngang như vậy... Nhưng lại không thấy thi thể của bọn hắc y nhân kia cùng Lưu Thiên Bảo. Mã Nặc Ba hết tìm trong nhà lại đi đến khu rừng trúc. Quả nhiên tìm thấy một người mặc hắc y. Cô cầm một cành cây. Hướng hắc y nhân nói, giọng thập phần bức người:

"Ngươi là ai? Ngươi là người hại chết sư phụ của ta!!?"

Hắc y nhân kia quay lại. Mặt mày vô cùng nhân hậu, cười hiền hòa nhìn Mã Nặc Ba nhưng trong ánh mắt có nét mất mát:

"Vị cô nương này, ngươi đã tỉnh."

"Cô nương? Không quan trọng... Ngươi là ai? Sư phụ của ta đâu?"

Mã Nặc Ba kinh ngạc vì cách gọi này. Cũng không quản tại sao hắn ta lại biết. Cô chỉ hy vọng hắn nói với cô... đó là do cô mơ thấy... Lưu Thiên Bảo vẫn an toàn. Lão nhân kia khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng đôi mắt lại hiện lên tia kinh ngạc cũng nghi hoặc. Lão nhân kia giọng điệu thực bình tĩnh hỏi:

"Sư phụ của ngươi? Có phải hay không sư phụ mà ngươi nói đến là {Đệ Nhất Sát Kiếm} Lưu Thiên Bảo?"

Mã Nặc Ba cảnh giác nhìn lão nhân kia, gật gật đầu. Nét mặt lão nhân kia hiện lên một nét ngạc nhiên, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hắn đứng sang một bên, phía sau lưng hắn, một mô đất nhô lên, phía trên có tấm bia đá được khắc dòng chữ: "{Đệ Nhất Sát Kiếm} Lưu Thiên Bảo" Mã Nặc Ba cả thân người chấn động. Cô không mơ!! Không phải là mơ!! Từng bước, từng bước chân bước đến trước mộ của Lưu Thiên Bảo. Từng bước chân của cô như là máy quay, chiếu lại mọi kỷ niệm của cô và Lưu Thiên Bảo. Từ khi Lưu Thiên Bảo đưa cô về mái nhà tranh tuy nhỏ mà ấm áp, đến khi cô chập chững từng bước đi, hắn là người luôn chăm sóc cho cô. Khi cô lớn lên, lúc cô chưa học võ thì bất luận đứa trẻ nào ở dưới thôn dám trêu chọc cô, Lưu Thiên Bảo sẽ ra mặt, giúp cô giáo huấn bọn chúng. Khi cô cảm thấy lạc lõng ở cái thế giới xa lạ này, hắn cũng là người đến bên cạnh cô, cho cô cảm giác an toàn. Dừng bước trước bia đá, mặt Mã Nặc Ba tràn đầy nước mắt. Cô quỳ xuống, cắn ngón tay, nhỏ từng giọt máu xuống phần mộ của Lưu Thiên Bảo. Trong ánh mắt là vô hạn bi thương, cô cố gắng nở một nụ cười:

"Sư phụ... con sẽ không phụ công ơn nuôi dưỡng của người... Con biết người không thích con khóc nên... con sẽ cố gắng cười thật tươi... Sư phụ..."

Càng nói, nước mắt rơi xuống ngày một nhiều. Mã Nặc Ba vẫn quỳ đó, cô cắn chặt môi để không khóc nấc lên. Mã Nặc Ba khóc thật lâu, nói có bấy nhiêu thương tâm sẽ có bấy nhiêu thương tâm. Lão nhân kia thấy thế cũng không ngăn được nước mắt, một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống. Mã Nặc Ba khóc đến mệt mỏi, cô chùi nước mắt, quay lại, đối diện lão nhân kia, cô biết người này không phải người xấu. Cô nhìn hắn lúc lâu, sau đó mới mở miệng hỏi, giọng có phần nghẹn ngào:

"Cảm ơn ngươi đã xây giúp ta phần mộ này. Nhưng ngươi là ai? Có quan hệ gì với sư phụ ta?"

Lão nhân vẫn cười hiền hậu nhìn Mã Nặc Ba, giọng lão nhân kia hết mực ôn hòa:

"Tên ta là Lưu Tấn. Việc ta xây phần mộ này là bởi đây là việc ta nên làm. Ta là sư huynh của hắn... Cũng là đồng môn của hắn..."

"Không đúng! Ngươi nói dối! Sư phụ bảo phái {Sát Thần} không có hậu nhân. Nếu ngươi cũng là môn đồ của phái chúng ta, ngươi hẳn phải có đồ đệ. Nhưng nếu ngươi có, sư phụ đã không nói như thế!!"

"Ta đã bị trục xuất ..."

"Lí do là gì?"

"Chống lại lệnh của sư thái ngươi... Nhưng chuyện đó cũng đã qua... Ngươi thật sự là đệ tử của Lưu Thiên Bảo... ?"

"Ta thì như thế nào? Lưu Thiên Bảo chính là sư phụ, là ân nhân, là thân nhân của ta! "

Mã Nặc Ba nói vô cùng rõ ràng, ngữ khí khẳng định. Lão nhân kia có vẻ vô cùng hài lòng cùng cảm động với câu trả lời, hắn nói:

"Có lẽ ngươi không biết, tiểu cô nương. Phái {Sát Thần} tuyệt đối không nhận nữ đệ tử. Nhưng từ xưa đến nay, Lưu Thiên Bảo vẫn ung dung, tự tại, không quan tâm đến các luật lệ cứng ngắc ấy..."
"Ách... lão già... ngươi có thể đừng gọi ta là cô nương này nọ được không?"

"Lão già? Không gọi ngươi là cô nương vậy gọi là gì?"

"Cứ xem ta là một nam nhi. Gọi Mã nhi hoặc theo sư phụ gọi ta là tiểu tử..."

"Được rồi. Ba nhi lúc nãy ngươi nói Lưu Thiên Bảo là thân nhân của ngươi?"

"Đúng a. Hắn là người duy nhất thương ta trong thế giới này. Hắn là người nuôi lớn ta. Hắn là thân nhân của ta."

"Hảo Mã nhi. Vậy ngươi cũng có thể xem ta là thân nhân của ngươi. Đổi lại ngươi gọi ta là bá bá. Không được gọi lão già."

Nói xong, Lưu Tấn dùng tay xoa đầu Mã Nặc Ba. Tay của Lưu Tấn rất ấm áp, giống như của Lưu Thiên Bảo. Mã Nặc Ba được một trận cảm động. Thì ra vẫn có người chấp nhận cô. Mã Nặc Ba nhào vào lòng Lưu Tấn mà khóc òa lên. Cô khóc để phát tiết tất cả mọi cảm xúc của mình, vui mừng có, đau buồn có, tuyệt vọng có, cả ủy khuất cũng có. Mã Nặc Ba nước mắt chảy không ngừng, miệng luôn gọi:
"Bá bá... Tấn bá bá... Tấn bá bá..."

Lưu Tấn xoa đầu Mã Nặc Ba. Đã từ rất lâu rồi hắn mới được cảm nhận thế nào là tình cảm thân nhân. Đã từ rất lâu rồi hắn mới được gặp một người tâm trong sáng, thiện lương như thế. Đã từ rất lâu hắn mới gặp được một người mang lại cho hắn cảm giác ấm áp. Đã từ rất lâu rồi... Lưu Tấn lại cười, nụ cười hạnh phúc. Còn Mã Nặc Ba khóc xong thì mệt mỏi mà ngủ quên mất.

[ Lichaeng ]Tên Khốn Lạp Lệ Sa Dám Lừa Gạt Ta !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ