Chương 22

18 3 0
                                    

Tôi cố gắng mở khóa điện thoại, nhấn vào cuộc gọi khẩn và nhấn gọi cho số danh bạ " Sen cao cấp ".

- Bắt được mày rồi, mèo con!

Là bọn chúng, tôi giương đôi mắt sợ hãi nhìn chúng, mình chưa muốn chết, ai đó, cứu tôi với!

- Chạy cũng nhanh phết đấy.

Một tên tiến lại gần tôi, tôi sợ hãi lùi ra sau, tôi run đến nỗi chân không đứng dậy được. Hắn cầm lấy đầu tóc tôi, dưới ánh sáng vàng của đèn đường tóc tôi hiện rất rõ màu nâu ánh đỏ. Hắn giật mạnh đầu tóc tôi ra phía sau, trừng mắt gằn giọng nói :

- Tóc đẹp đấy ranh con, còn đi học mà đã nhuộm tóc rồi sao? Nếu tụi tao cắt nó đi thì thế nào?

- Nói nhiều làm gì, cắt nhanh đi mày ơi.

Một tên khác đưa cho hắn cây kéo, tôi sợ hãi không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt đầu rơm rớm nước mắt muốn khóc đến nơi.

- Đây là lời cảnh tỉnh mà tụi tao gửi đến mày, thứ làm mày thu hút được bọn con trai chắc là cái màu tóc khác với người thường này đúng không? Tỉa tót lại một chút mày thấy sao hả? Thích chứ hả nha đầu?

Tim tôi đập liên hồi, vừa mạnh vừa nhanh hơn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tớ sợ lắm, cứu tớ với Từ Mạc. Tôi nhắm tịt mắt lại, trong lúc ấy tôi cứ ngỡ mình sắp toi đời thật rồi....

BỐP

Tiếng, tiếng gì vậy....? Tôi ôm chặt đầu từ từ mở mắt ra, tôi cảm nhận rõ khóe mặt tôi chứa đầy nước mắt.

Từ... Từ Mạc...?

Từ Mạc, là cậu ấy. Cậu ấy đang đứng trước mặt tôi , chiếc ba lô này, dáng người này, không thể nhầm được, là Từ Mạc. Tôi run sợ đứng lên nép sau người cậu ấy, mắt tôi cứ thế chảy dài 2 hàng lệ.

- Mày là thằng ranh nào?

Tên đó lau khóe môi, hắn vừa bị Từ Mạc đánh sao? Có thể mạnh đến cỡ nào mà lại chảy cả máu răng cơ chứ?

- Muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân à?

- Cho nó xuống chầu ông bà đi tụi bây.

Tôi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nên không thể thốt ra một lời nào, chỉ biết nép vào người Từ Mạc, nắm chặt lấy áo cậu.

- Núp sau lưng tớ...!

Từ Mạc... THỊCH. Tim tôi hẫng đi một nhịp. Giọng cậu ấy vẫn ấm áp, đầy sự yêu thương, quan tâm và lo lắng cho tôi như thế nhưng tại sao tôi đã không nghe lời cậu ấy dặn? Tôi lùi vài bước ra sau, theo lời Từ Mạc tôi chạy ra núp sau cây hoa anh đào cách bọn họ 5 mét.

- Con ranh, mày định chạy à?

Một tên trong đám côn đồ nhào lên về hướng tôi, trên tay hắn cầm là con dao cán thái. Tôi sợ hãi ôm chặt lấy đầu, miệng hét toáng lên, tại sao cảm giác sợ hãi tột độ ấy vẫn chưa biến mất mà vẫn cứ dai dẳng như vậy?!

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Từ Mạc cậu ấy ra một đòn Bandae Yeop Chagi ( cú đá ngược / Taekwondo ) vào ngay thái dương của tên kia khiến hắn đo mặt xuống đường. Từ Mạc... cậu ấy mạnh thật... Tôi chứng kiến cảnh này như được mở mang tầm mắt, tôi chưa bao giờ thấy Từ Mạc đánh võ, đánh nhau lại càng chưa. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ lại được xem cậu ấy thể hiện trong hoàn cảnh này, không đơn thuần chỉ là biểu diễn bài quyền mà thực sự là đối kháng 1:1 đống. Từ Mạc không chỉ giỏi thể thao, bóng rổ mà võ thuật cũng rất nổi trội. Tuy tôi không rõ cậu ấy học Taekwondo từ khi nào nhưng cứ như là đã lên đai đen rồi.

Gọi Anh Là GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ