Chap 22

120 11 0
                                    

“Đi thẳng quẹo trái.” Trịnh Đan Ny nói, “80, thật không phải, còn bắt cậu chở về.”

“Không có gì…mà Chen em ấy có sao không?”

Đan Ny liếc mắt nhìn người nằm trên đùi mình Trần Kha, trên mặt phơn phớt hồng, tựa hồ ngủ rất ngon, môi hơi cong lên, rất đáng yêu. Đan Ny sờ đầu Trần Kha, trong nội tâm cảm thán, đứa nhỏ này nếu như có thể luôn luôn an tĩnh như hiện tại không làm người ta chán ghét thì tốt rồi.

“Không có gì, chỉ là uống quá nhiều, có chút không khỏe, đưa nàng về nhà ngủ một giấc là được rồi.”

80 cười: “Vậy là ổn rồi, phim đã đóng máy, vui vẻ uống nhiều một chút cũng không sao.”

Trịnh Đan Ny nghĩ đến Trần Kha vừa rồi khuôn mặt buồn bã lời nói bi thương, rất muốn nói nữ nhân này không phải là vì vui vẻ mà uống rượu…

Về phần nguyên nhân Trần Kha không vui, Đan Ny không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Vốn sau khi dự tiệc chúc mừng, Trần Kha còn phải tiếp nhận một buổi phỏng vấn, nhưng bây giờ một lần nữa phải hoãn lại, sắc mặt Đại Nguyên trở nên xanh mét, đoán chừng sắc mặt giới truyền thông cũng không hơn.

Trần Kha gối đầu trên đùi Đan Ny ngủ, luôn nghe thấy một cổ mùi hương nhàn nhạt, đó là vì Trịnh Đan Ny quanh năm luôn dùng nước hoa, mùi thơm lại rất nhạt rất nhạt, qua thời gian lâu dài lại không phai, thời gian càng dài hương thơm càng dễ ngửi. Trong hơi thở ngọt ngào, Trần Kha mơ màng nằm mộng.

Cảnh trong mơ có chút mờ nhạt, cảnh vật xung quanh rất hư ảo, nhưng khuôn mặt lại rất chân thật.

“Trịnh Đan Ny kia có gì đẹp, thật xấu.” Một tiểu cô nương ngồi trong phòng học, trong tay lật một cuốn tạp chí.

Trần Kha nhận ra đó là bạn học cùng lớp với nàng năm cấp hai. Nàng không chỉ thấy được bạn cùng học cấp hai mà còn thấy được chính mình lúc 15 tuổi.

“Ai, cậu cũng thấy Trịnh Đan Ny khó coi a!” Nữ hài tử khác phụ họa nói: “Tôi nói không hiểu tại sao lại nổi tiếng như vậy, nàng diễn vai Bạch Khiết cũng được, nhưng nếu để cho người khác diễn khẳng định sẽ tốt hơn.”

“Đúng đấy, tôi nhìn nàng không hiểu nổi tiếng cái gì, không chừng cùng đạo diễn có cái gì đó…”Nói xong hai nữ sinh ngầm hiểu cười rộ lên.

Trần Kha 15 tuổi cảm thấy trong lòng một trận lửa giận bắt đầu thiêu đốt, cầm trong tay lon coca lập tức tạt vào hai người kia. Hai nữ sinh thét chói tai nhảy dựng lên, tóc cùng quần áo các nàng đều ướt nước Cocacola, trên bàn học, tạp chí cùng sách giáo khoa đều bị cocacola thấm ướt thành một màu cà phê.

“Trần Kha cậu làm gì thế hả!!! Nổi điên cái gì!!” Các nữ sinh thét chói tai, dị thường chói tai.

Trần Kha không nói, chỉ hằm hằm nhìn các nàng.

Một nữ sinh cười lạnh: “Tôi biết rõ, cậu thích Trịnh Đan Ny có đúng hay không? Thực đúng là loại người nào thì thích loại minh tinh đó, tố chất cậu như vậy…”

Trần Kha hung hăng đem chai coca trong tay hướng các nàng ném tới, nữ sinh đưa tay đỡ lấy, còn chưa nhận rõ tình huống đã bị Trần Kha xông đến cùng các nàng giằng co đánh nhau.

[Đản Xác] [BHTT] [Edit] Ngự Tỷ Giang Hồ <Cover>Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ