Chap 45

136 7 0
                                    

Trần Kha để cho trợ lý Nicco giúp nàng thu dọn đồ đạc, còn nửa tiếng nữa sẽ phải lên xe đến chỗ công tác tiếp theo, đồ đạc của Trần Kha quá nhiều, vô luận đến nơi nào nàng đều vội vàng thay y phục và trang điểm lại, cho nên đồ đạc cứ ném tứ phía, người khác không biết còn tưởng vừa mới bị trộm xong.

Trần Kha ném từng bộ quần áo cho Nicco: “Nhanh lên, nhanh lên, tôi còn muốn ngủ một chút.”

Nicco nhận mệnh nghe lời Trần Kha cố gắng hết sức nhét toàn bộ quần áo vào trong túi.

“Ai, đừng có nhét bừa như thế, xếp lại chứ, nếu không chúng sẽ bị nhăn hết đó đại tỷ à.” Trần Kha liếc mắt thấy Nicco đem toàn bộ y phục hàng hiệu của nàng nhét vào như khăn lau, nhịn không được chỉnh nàng một câu.

“Xin lỗi, vô cùng xin lỗi.” Nicco vội vàng xin lỗi, quần áo vốn nhét vào hết lại lấy trở ra.

Trần Kha bị nàng làm cho tức chết, đẩy Nicco sang một bên, hùng hổ nói: “Cô vừa nhét vào rồi lại kéo ra, tính sửa cho đến bao giờ hả! Được rồi để tự tôi làm.”

“Xin lỗi, vô cùng xin lỗi.” Nicco đứng tại chổ, cúi đầu đỏ bừng cả mặt, hai cánh tay cùng ngón tay quấn lại thành một đoàn.

Trần Kha im lặng sắp xếp một hồi, quay lại liếc mắt nhìn thấy Nicco vẫn còn sững sờ thấp thỏm đứng tại chổ, âm thanh nhỏ lại, không thoải mái hỏi thăm: “Tôi dữ quá hù cô sợ sao?”

Nicco lập tức lắc đầu: “Không, không có!”

Trần Kha thở dài, thò tay gõ đầu nàng nói: “Là do tôi dễ nổi nóng, nói chuyện lớn tiếng một chút, cô đừng để trong lòng.”

Nicco cúi đầu thấp hơn, hoàn toàn không dám nhìn Trần Kha, Trần Kha sớm biết Nicco hay thẹn thùng, cho nên không có ý định nói tiếp, đang định quay đi thu dọn đồ đạc đột nhiên nghe Nicco nói:

“Tôi biết mà…tôi biết Chen ôn nhu nhất…cho nên, cho nên tôi thích cô nhất…”

Nicco từ từ nhắm hai mắt, tim đập đến nổi toàn bộ thế giới chỉ nghe âm thanh của nó, cực đoạn thấp thỏm chờ đợi Trần Kha trả lời. Thế nhưng đợi thật lâu vẫn không nghe Trần Kha nói câu nào.

Nhất định là đang tự hỏi phải trả lời thế nào đúng không? Nhất định là như vậy…Chen…nàng nhất định sẽ trả lời mình….Trong lòng Nicco luôn tâm niệm những lời này.

Thế nhưng cho đến khi Trần Kha mang đồ đạc đã sắp xếp xong, mở cửa đi ra ngoài cũng không trả lời nàng một câu.

Trần Kha mở cửa đã nhìn thấy Đan Ny đứng ở đó với vẻ mặt xấu hổ.

“Đi thôi.” Trần Kha nắm tay Đan Ny rời khỏi, Nicco tận mắt thấy lúc các nàng rời đi, Đan Ny có quay đầu nhìn nàng, trong mặt ẩn chứa sự thương cảm mãnh liệt dành cho Nicco.

Nicco thô bạo xô ngã ghế, gây ra âm thanh cực lớn.

“Vì cái gì thương hại ta?! Ta không cần ngươi thương hại! Không được nhìn ta như vậy!” Nicco dùng sức nắm chặt bàn tay, cả bàn tay bắt đầu chuyển trắng, “Có phải nếu ta trở nên nổi tiếng, vượt qua cả Kimmy, so với nàng rực rỡ hơn thì cô mới chú ý đến ta sao? Chen! Tôi nhất định phải khiến cô chú ý đến tôi! Tôi vì cô mà phấn đấu!”

[Đản Xác] [BHTT] [Edit] Ngự Tỷ Giang Hồ <Cover>Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ