-Má ơi, buồn ngủ quá à.
-Thế cậu ngủ đi, tí tôi sẽ kêu cậu dậy.
-Không cần đâu Shoto à, tớ ngồi tí là tỉnh liền à. Chỉ là hơi chán thôi.
Tôi, à không, chúng tôi bao gồm bốn đứa đi thực tập ở văn phòng Endeavor và ông ta phải đi nước ngoài để thực hiện nhiệm vụ. Chuyện chi tiết ra sao? Tôi lười nói lắm. Ngắn gọn lại là có khủng bố diện rộng khắp thế giới.
-Nhân, nhân, nhân, nhân.._ Midori vừa lẩm bẩm vừa ghi lên tay chữ 'nhân'
(Nhân=người)
Tất nhiên là không phải lấy bút ghi đâu nhé. Cậu đang rất lo lắng nên một tay vờ như bút mà ghi thôi.
-Haa.. sắp ra nước ngoài rồi, lo quá đi mất._ Midori than vãn
-Biết tiếng anh thì kiểu gì cũng ổn thôi. Với cả chỉ viết chữ nhân mà không nuốt thì sẽ không có tác dụng đâu.
Shoto đang an ủi cậu bạn nhưng tôi thấy cậu nói có phần sai nha.
"Ai nói biết tiếng anh thì không sao chứ!?"
Nhưng nói gì nói, phải công nhận.. cậu ấy dễ thương ghê. Vừa nói cho bạn lại vừa làm hành động ví dụ cho câu sau. Chết rồi, fan cứng của Shoto sắp mất mấy tấn máu rồi.
-Cảm ơn cậu, Todoroki.
Dứt lời, Midori cũng làm theo điều mà Shoto vừa nói. Bông cải xanh xong thì lại đến bạn thuở nhỏ của bông cải xanh. Cậu ấy cũng cứ viết viết rồi để tay lên miệng.. mà nó kì lắm.
Katsu lỡ tay kích hoạt kosei. Thế là cậu ăn trọn một cú nổ, đây là gậy ông đập lưng ông sao? Không giống lắm.
-Ể, Kacchan mà cũng căng thẳng vậy sao!?_ Midori với vẻ mặt bất ngờ
Shoto vẫn nói lại câu cũ.
-Biết tiếng anh là ổn thôi.
-HAHAHAHAHAH, thật luôn, Katsu!?_Tôi ôm bụng mà cười
-Chứ sao, mấy đứa ngáo ngơ chết tiệt!?_Cậu lại làm hành động ban nãy_Đây là lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài, chắc chắn nó phải khác so với Nhật Bản. Phải ráng tập trung thể hiện tốt như mọi khi chứ.
-Được rồi, cảm động đấy. Nhưng mà- phụt- HAHAHAHAH. Ưm-- Cậu đừng có nổ tiếp được không? Lấn hết cái cảm động rồi. Hahahahah.
Hawks từ đâu bước tới phía chúng tôi. Kèm theo phía sau là Tokoyami, trông cậu bạn bình tĩnh ghê, khác hẳn hai cậu ở phía này luôn.
-Mà, căng thẳng cũng có nhiều nguyên nhân khác nhau mà ha? Do lo lắng hoặc hưng phấn chăng hạn?_Anh đẩy kính lên_Bakugo thì chắc là vế sau.
"Má ơi, tâm phải tịnh, không được cười"
-E hèm, quả áo chất đấy anh.
-Nhóc nhận ra hở!? Anh đây mua tận mấy trăm đấy.
-Tính theo giá nào vậy?
-USD nè.
"Cái áo trông đôn chề thế mà- à không không, tùy gu mỗi người bạn ơi. Không nên đánh giá người khác qua góc nhìn chủ quan"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đn Bnha ] Tao lười nên đừng nói nhiều !
FanfictionTruyện chỉ đăng tại Wattpad -Có thể sẽ OOC -Lịch truyện sẽ không cố định, nhưng remon sẽ cố đăng 1 tuần 1 chap -Nhân vật chính: Shou Nekoya