Sau khi Midori quay trở lại, lớp chúng tôi dúi đầu vào việc luyện tập. Nhưng vẫn có mức độ nhất định chứ không phải luyện tập cho đến học máu đâu, mọi người hỗ trợ lẫn nhau trông rất đoàn kết và ấm cúng.
Trong khoảng thời gian ấy, đã có một anh hùng nước Mỹ, là Star đã giúp chúng tôi hủy diệt phần nào kosei của Shigarki, thứ mà hắn đã nhận từ AFO. Thế là cơ thể hắn không thể tái tạo hoàn chỉnh mà phải dời đến tầm tuần sau, tức là cô ấy đã giúp chúng tôi kéo dài thời gian. Hay nói đúng là có thêm thời gian để công tác chuẩn bị chỉn chu hơn và đầy đủ hơn.
Còn hiện tại, một vụ việc tôi đã dường như quên mất lại quay trở về.
-Hắn ta đã trao kosei cho cậu bé và nắm quyền kiểm soát gia đình cậu, khoảng 10 năm trước. Vậy mà cậu ấy còn ngồi đây lành lặn thế này, chứng tỏ hắn không cài cơ chế nổ trong trường hợp bị phản bội như với Nagant.
Chú cảnh sát thông báo về thông tin vừa nhận được. Hiệu trưởng Nezu, vì lo lắng cho học sinh nên bảo chúng tôi rời đi chỗ khác. Và tất nhiên, không ai trong số bọn tôi chọn điều đó.
-Thôi nào Aoyama!! Hãy nói rằng tất cả đều là bịa đặt đi!!
-Một người khác trong chúng ta được sinh ra vô năng, trái đất nhỏ thật nhỉ.
"Trông cậu ta thật phờ phạc, đương nhiên là vậy rồi"
-Shoto, còn nhớ lời tôi nói lúc trước không?_Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu_USJ.
..
-'Cậu nghĩ là có kế hoạch trước nhưng tớ lại cảm thấy có gián điệp thì hợp lí hơn', vậy là cậu đã đúng.
"Sao nhớ chuẩn xác từng từ vậy??"
-Không ngờ lại là Aoyama, tớ chẳng nghĩ đến trường hợp này đấy.
Chú cảnh sát lại lên tiếng lần nữa, bảo gia đình cậu hãy nói cho mọi người biết về AFO. Ấy vậy mà bọn họ chẳng biết gì, chỉ đơn giản là nhận yêu cầu từ hắn và thực hiện, nếu thật bại thì chết, lừa dối cũng chết. Nhưng bằng cách nào? Ba cậu lại bảo hắn cho họ thấy điều sẽ xảy đến với những người từng phản bội hắn, và bất kể họ trốn nơi nào thì hắn cũng sẽ tìm ra, rồi giết. Mẹ cậu thì luôn bảo vệ cậu, chỉ mong mọi người trách mỗi ba mẹ và để cậu yên ổn.
Thật là một khung cảnh gia đình ba người.. tôi chẳng biết dùng từ gì để tả nữa. AFO đã làm như vậy, tất nhiên với dân thường, bọn họ sẽ bị đánh thẳng vào tâm lý và trở nên sợ hãi cực độ AFO. Hắn ta, rất biết cách làm việc này đấy, tội phạm nguy hiểm nhất phải vậy chứ.
Cậu ấy-Aoyama- nói gì đó, nhưng tôi chẳng để tâm là bao. Nhìn ra cửa sổ, sao lúc nào trời cũng phải trong như vậy, cần thiết phải vậy không? Sao không âm u chút đi, cho tôi có thể cảm thấy nỗi lòng của mình thoát ra bên ngoài, có chút đồng cảm. Nó mãi trong xanh, là để gửi gắm một tương lai xa sẽ tươi sáng như bầu trời hôm nay sao? Tôi chẳng biết nữa. Đúng lúc ấy, Midori hét lên, làm tôi giật mình bước về thực tại.
-Vậy thì tại sao cậu lại cố gắng cứu Kacchan và Tokoyami lúc ở trong rừng? Và chỗ pho mát cậu gửi tớ đêm hôm ấy cũng là hắn yêu cầu cậu làm sao!?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đn Bnha ] Tao lười nên đừng nói nhiều !
FanfictionTruyện chỉ đăng tại Wattpad -Có thể sẽ OOC -Lịch truyện sẽ không cố định, nhưng remon sẽ cố đăng 1 tuần 1 chap -Nhân vật chính: Shou Nekoya