Sau khi giải trình với cảnh sát, Barcode nhìn bọn họ đưa tên hung thủ kia đi.
Cảnh sát có cắt cử thêm hai người tuần tra trong khu vực quanh nhà cậu, đề phòng đồng bọn (nếu có) của hung thủ tới đây trả thù. Dẫu sao thì với cái chết trước đó, tính chất của vụ án này đã được xếp vào hàng ngũ ác liệt, thế nên bọn họ sẽ chú ý đặc biệt tới những nạn nhân thoát hiểm như Barcode.
Thấy Barcode cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, nam cảnh sát tốt bụng nói: "Cậu đừng lo, hành vi của cậu được coi là tự vệ chính đáng nên sẽ không bị lập biên bản đâu."
Lúc bọn họ vừa tới đây, đã thấy tên hung thủ kia bị đánh bầm dập cả ra, trên trán còn sưng to, đoán chừng là ngủ ba ngày chưa tỉnh. Có lẽ là Barcode sợ gã bật dậy nửa chừng nên dùng dây trói gã rất chặt, nếu tên này có thức giấc trước khi ánh sáng công lý tới gần thì cũng chẳng thể chạy nổi vì tê chân.
Vậy nên anh cảnh sát cho rằng Barcode đang sợ mình đánh người không có chừng mực.
"À, được rồi..."
Không phải thế. Cậu muốn hỏi về người đàn ông lạ mặt hôm ấy, nhưng cậu không biết phải miêu tả thế nào, chẳng lẽ nói hắn bỗng dưng xuất hiện như chui ra từ không khí, sau đó mình trần đánh bại hung thủ ư?
Còn hoang đường hơn cả chuyện cậu vừa chuyển nhà tới đã trở thành mục tiêu của sát nhân nữa.
Lúc cậu dậy thì hắn đã biến mất, chẳng biết hắn đã đi từ khi nào, nhưng người đi mây về gió như thế chắc chẳng phải hạng phàm nhân tầm thường. Có thể là... hắn đi ra từ trại tâm thần nào đó cũng nên.
Barcode không muốn nghĩ xấu về người khác, nhưng với tư duy của một người bình thường, cậu thật sự không thể hiểu được tại sao lại có người cởi quần áo đi loăng quăng trong đêm mưa như thế. Theo logic của công dân tuân thủ pháp luật, cậu nên báo cáo chuyện này cho cảnh sát để bọn họ truy tìm hắn, nhưng xuất phát từ trực giác, cậu lại không muốn nói ra cho lắm.
Cậu cảm thấy, rồi hắn sẽ quay lại nhà mình.
Vì lúc đi hắn đã trả quần áo cho mình rồi mà, sao có thể đi xa được với hình hài đó (^____^)...
Tiễn cảnh sát đi, Barcode thở phào, cậu đóng cửa nhà thật kĩ, cài kín then cửa rồi quay về phòng. Lúc này gấu mèo đã ngủ say, gấu ta cuộn người trong chiếc chăn lớn, trông có vẻ khá mỏi mệt. Barcode thầm nghĩ, không biết nó có biết tới người đàn ông kia không?
Cậu nằm xuống bên cạnh gấu mèo, có lẽ là do hung thủ đã bị bắt nên tinh thần được thả lỏng đôi phần, cậu nghĩ ngợi miên man một lúc rồi cũng dần thiếp đi.
...
Màn đêm dần buông xuống, đèn đường màu cam nhạt ánh lên kính cửa sổ cũ kĩ, để lại những vệt mờ nhòe vì cơn mưa nhỏ vừa lướt ngang qua.
Người phụ nữ mặc bộ trang phục truyền thống cất từng bước chậm rãi, giẫm lên cầu thang, đèn cảm ứng trong nhà không nhạy, hành lang vẫn tối tăm như trước. Bà đi tới chỗ cửa phòng của Barcode, nhẹ nhàng vặn nắm cửa định bước vào, nhưng rồi bà dừng lại trước cửa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]
FanfictionSau khi chuyển tới nhà mới, người bạn đầu tiên Barcode gặp là một chú gấu mèo, nhưng nó không tới để xin thức ăn, mà tới để làm mưa làm gió trong nhà cậu. Không biết gấu mèo tới đây để làm nhiệm vụ gì, nhưng trông nó còn giống chủ nhà hơn cậu. "Phát...