Anh không định về làm tròn trách nhiệm của kẻ giết người à?
...
Kể từ khi về nhà cho đến nay, Barcode cứ mãi ủ dột chán chường.
Jeff ở lại sào huyệt gấu mèo để nghỉ ngơi, dù hắn khăng khăng đòi tới nhà Barcode nhưng cậu có nói mình cần phải xử lý vài việc riêng, tạm thời sẽ không ở lại căn nhà đó, không thể nấu súp cho hắn được.
"Tôi đến nhà cậu không phải vì món súp." Jeff nắm lấy tay áo Barcode, không dám túm quá chặt nhưng cũng chẳng nỡ buông ra: "Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cậu mà."
Barcode tưởng hắn nhắc tới vụ án giết người kia: "Cảnh sát đã bắt được hung thủ, hẳn là không còn vấn đề gì đâu, anh không cần phải lo lắng gì nhiều, tôi là người trưởng thành rồi mà." Barcode cười cười, xoa xoa tai lông xù của hắn theo thói quen.
Thế là cậu chỉ về nhà một mình, nhưng cậu cũng chưa muốn khởi hành ngay, không phải vì cậu chểnh mảng, rề rà trong việc "làm tròn trách nhiệm" mà là cậu có hơi... không dám đối mặt với sự thật.
Người gửi tin nhắn đó cho Barcode là Barbara – đúng rồi, đó là một thiếu niên vừa đủ mười tám tuổi vào tháng trước, ngày sinh nhật của tên nhóc này cũng là ngày mẹ nhóc mất - em họ của cậu, con trai của dì.
Barbara là một cái tên dành cho phái nữ, Barcode chỉ biết vì năm xưa tên nhóc này thường xuyên gặp xui xẻo nên dì mới đổi tên cho dễ nuôi, chẳng biết vì lý do nào đó, điều này lại linh nghiệm. Nhưng cũng từ dạo ấy, Barbara trở nên cáu kỉnh khó chịu, chưa từng chịu nhượng bộ trước ai ngoài người chị gái song sinh của mình.
Barbara bảo cậu làm tròn trách nhiệm của kẻ giết người, thật ra, cũng không ngoa...
Cậu đã gián tiếp hại chết dì còn gì?
Barcode cụp mắt nhét bộ quần áo cuối cùng vào vali, chợt thấy chiếc áo phông nhỏ nhắn mà gấu mèo từng mặc, cậu sờ sờ lên áo vài cái, cũng nhét vào chung.
Chuyến tàu cao tốc buổi chiều trong tuần thứ ba của tháng thu không có nhiều người cho lắm. Barcode xách hành lý ngồi thu mình trong góc, cậu có chợp mắt được một lúc nhưng không thể xóa đi cảm giác chông chênh trong lòng.
Trở về Bangkok rồi cậu làm gì nhỉ? Chắc chắn cậu không thể ngủ lại trong nhà dì được, vậy nên cậu sẽ thuê khách sạn, sau đó chờ đến khi buổi lễ diễn ra thì đến giúp đỡ? Lễ 49 ngày, có nhiều việc phải làm lắm, trong nhà dì chẳng còn ai, nghe nói dượng đã bỏ đi theo nhân tình từ lâu. Khi dì còn sống, có vài người họ hàng thường hay đến thăm hỏi nhưng dì đi rồi, bọn họ cũng không ghé qua nữa, cậu có nên thông báo cho bọn họ hay không?
Ắt là hai chị em Barbara không thể quán xuyến hết mọi việc rồi, mà chắc cũng không sao, có Grimm ở đó mà, anh ta sẽ không để hai anh em bọn họ chật vật quay cuồng với đống công việc ấy đâu nhỉ?
Barcode nghĩ vẩn vơ, đã ăn hết miếng bánh mì cuối cùng nhưng cậu lại hồn nhiên không biết, vô tình cắn trúng phần góc bao bì giấy, chiếc kim bấm chẳng biết đã tồn tại ở đó từ khi nào đâm vào môi Barcode.
Barcode vội vàng nhả ra, cậu sờ sờ khóe môi rướm máu, chỉ thấy ủ ê khôn cùng.
Có vài người trong góc gọi điện thoại với âm lượng khá lớn, Barcode bèn đeo tai nghe, bật một bản nhạc thư giãn đầu óc, để giai điệu du dương bồng bềnh xoa dịu chút thấp thỏm bồn chồn, xua tan u sầu vụn vỡ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]
FanfictionSau khi chuyển tới nhà mới, người bạn đầu tiên Barcode gặp là một chú gấu mèo, nhưng nó không tới để xin thức ăn, mà tới để làm mưa làm gió trong nhà cậu. Không biết gấu mèo tới đây để làm nhiệm vụ gì, nhưng trông nó còn giống chủ nhà hơn cậu. "Phát...