Chiếc điện thoại nằm trên bàn xếp, được phủ vải bóng kính, dưới ánh sáng nhập nhoạng xập xình và những quả cầu disco xoay vòng, trông có vẻ lạc lõng trơ trụi.
Jeff được đưa tới trước một căn nhà bằng gỗ tí hon, thật sự là nhà tí hon vì Barcode không thể chui vào được. Cậu định vào trước để dọn không gian cho hắn nằm xuống khi cần, nhưng chỉ mới khom người bò vào là cậu kẹt cứng bên trong, không thể đi sâu hơn được nữa: "..."
Âu cũng vì bình thường Jeff không hay biến thành hình người khi ở trong đàn gấu mèo của hắn, thế nên nhà hắn cũng nhỏ như thế. Barcode không thể để hắn nằm chèo queo trong ngôi nhà bé tí như thế được, thế là cậu chỉ huy mấy chú gấu mèo, để chúng tìm cỏ xốp khô và vài thứ đệm lưng cho Jeff.
Đàn gấu mèo nhìn nhau, một lát sau, chúng khiêng một cái đệm cao su non thoáng khí chống thấm, còn êm ái hơn cả đệm nhà Barcode ra trước mắt cậu.
Barcode: "..." Trách mình nông cạn, mở mang tầm mắt.
Đám nhóc tì này khoắng đồ tiện tay hơn cậu nghĩ.
Barcode kiểm tra cái đệm, phát hiện ngoài việc có mùi cao su hơi nồng ra thì không còn gì khác, cậu lấy áo khoác lót lưng cho Jeff, đỡ hắn nằm xuống. Cậu muốn đưa hắn tới bệnh viện nhưng hắn cứ nằng nặc đòi về đây thì ắt là có cách giải quyết tình trạng này, nhưng chờ mãi mà cậu không thấy hắn làm gì khác ngoài... ngủ.
Từ lúc bước vào khu rừng này thì Jeff đã ngủ, như thể hắn biết ở đây không ai có thể làm hại hắn. Barcode vén tóc mái lòa xòa trước trán hắn lên, mồ hôi lạnh trên người hắn đã bốc hơi, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, người vẫn còn lạnh toát nhưng nhịp thở của Jeff đã không nặng nề như trước.
Sự xuất hiện của cậu khiến cả đàn gấu mèo tò mò quan sát, nhưng có lẽ đây là lãnh địa của chúng, lại có Jeff đi cùng nên chúng không sợ cậu... Barcode nghĩ, chắc đơn giản chỉ vì đám lông xù này rất gan dạ, không sợ con người mà thôi. Từng con từng con một mon men tới gần, bám lên gốc cây, leo trên cành lá thò đầu xuống nhìn chằm chằm vào Barcode, khiến Barcode thấy nổi da gà.
Tuy chúng không có ác ý, nhưng nếu ai bị hàng chục cặp mắt sáng ngời giữa quầng thâm đen sì nhìn vào... thì cũng rờn rợn trong lòng thôi.
"Xin... chào." Barcode chắp tay lại: "Tao là bạn của Jeff..."
Đàn gấu mèo đồng loạt chắp tay cúi chào, Barcode vừa sửng sốt lại vừa có cảm giác như trong dự đoán. Cậu nói thêm vài câu nữa, nhưng chúng chỉ nhìn cậu, sau đó kêu lên: "Chít chít grừ grừ."
Barcode: "..."
Rõ ràng là chúng hiểu được những gì cậu nói nhưng cậu không hiểu tiếng nói của chúng, cậu gãi đầu, lòng muốn giúp Jeff mà chẳng biết phải làm sao.
Nhìn lão gấu mèo già có vẻ "uy tín" đang đứng trước đàn gấu mèo, Barcode chần chừ một lúc, lão gấu mèo già chợt chỉ vào Jeff rồi xua tay.
Barcode: "...Anh ấy... không gặp vấn đề gì sao? Nhưng nhìn anh ấy không ổn lắm."
Gấu mèo già gật đầu, rồi lắc đầu, sau đó gật gù ra chiều mọi chuyện đã có cách giải quyết.
BẠN ĐANG ĐỌC
[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]
FanfictionSau khi chuyển tới nhà mới, người bạn đầu tiên Barcode gặp là một chú gấu mèo, nhưng nó không tới để xin thức ăn, mà tới để làm mưa làm gió trong nhà cậu. Không biết gấu mèo tới đây để làm nhiệm vụ gì, nhưng trông nó còn giống chủ nhà hơn cậu. "Phát...