Sau khi thoát khỏi kiếp nạn băng keo thì lông của gấu mèo cũng mất đi khá nhiều. Trong kho lạnh tối hù, Barcode sờ sờ thử trên người gấu mèo, cảm giác vẫn lông xù ấm áp như trước nên cậu không để ý là bao. Nhưng hình như gấu mèo rất phẫn nộ, gấu ta đứng thẳng dậy, giơ nanh vuốt gầm gừ như đang lập lời thề son sắt nào đó.
Nếu có điện thoại di động ở đây để quay lại khoảnh khắc này thì vui quá.
Nhớ tới chiếc điện thoại đoản mệnh, Barcode thở dài. Cậu vừa ôm gấu mèo vừa nhìn xung quanh, cậu vừa mới tới Thanchanok chưa được ba ngày, không biết được ở đây có những nhà máy nào, nhưng có vẻ đây là kho lạnh của rau củ quả đông, vì cậu nhìn thấy khá nhiều thùng hàng có logo của một công ty thực phẩm sơ chế quen thuộc.
Đã đến tận đây rồi mà vẫn không thoát được – Barcode cười khổ, xoa xoa lưng gấu mèo.
"Lúc nãy mày chạy vào đây cùng tao bằng đường nào thế? Chỉ cho ta thấy cánh cửa ra vào đi."
Hoàn cảnh tù mù và khí lạnh khiến cậu hơi ngạt thở, lúc tỉnh táo lúc lại mơ màng, cậu cũng không ôm hy vọng là mình sẽ được cứu nên chỉ có thể tự lực cánh sinh. Tiếc rằng chắc hẳn cậu đã nằm ở đây được một thời gian nên tay chân cóng hết cả lên, di chuyển cũng có phần khó khăn.
Gấu mèo giơ năm ngón tay nhỏ xíu vỗ vỗ lên mu bàn tay của Barcode, ra hiệu cho cậu cứ yên tâm, mấy việc này không làm khó được hắn.
Hắn nhảy phóc xuống đất, chạy về phía cửa ra vào, Barcode cố gắng đi theo hắn nhanh hết mức có thể, nhưng vì tay chân tê tái nên cậu chỉ đành nhích từng chút một. Đi đến gần cửa ra vào, cậu càng tuyệt vọng hơn vì đây là loại cửa chỉ có thể mở từ bên ngoài: "Xong đời, có lẽ hôm nay chúng ta không thoát được."
Cậu chọc chọc lông đuôi gấu mèo: "Nếu mày không vào theo tao thì sẽ không mất mạng."
Không phải Barcode không muốn thoát, mà cái kho lạnh này thật sự là... một địa điểm giết người giấu xác lý tưởng.
Hệt như cái bồn nước trên mái nhà kho sau nhà cậu vậy.
"Tao không nghĩ là cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây." Không khí càng ngày càng lạnh, Barcode cảm thấy đầu óc tê cứng, như đóng băng đến nỗi, tất cả những suy nghĩ chìm nổi phập phều trong đầu cậu dần dần dừng lại, người như đặc quánh đi: "Tao... vẫn còn nhiều việc chưa làm xong..."
Cậu đỡ lấy vách cửa, chầm chậm ngồi xuống, dựa vào cánh cửa. Gấu mèo lông xù đang loay hoay làm gì đó như thể chưa bỏ cuộc, nhìn nó, cậu cũng khát khao muốn sống, liệu có phép màu nào xảy ra không khi cậu không còn chút sức lực nào?
Nếu cậu ở Bangkok, có lẽ Eli sẽ chạy tới kịp, nhưng đây là Thanchanok, một nơi hoàn toàn xa lạ, cậu chỉ mới chuyển về đây vài hôm nên dù cậu có mất tích ba ngày cũng chẳng ai tới thăm hỏi. Có lẽ cũng vì lý do này nên hung thủ không ngần ngại ra tay với cậu? Nhưng tên đó giết cậu để làm gì?
Gã cho rằng cậu có liên quan tới thi thể trên bồn nước kia?
Đau đầu quá...
Vô số ý nghĩ quay cuồng trong đầu Barcode, cậu cố gắng bám vào cánh cửa xem còn cách nào cứu vãn tình hình được hay không, nhỡ đâu trên cửa có chốt, hay là chuông báo động gì đó. Cậu còn muốn đập cửa gọi người tới cứu nhưng cậu thừa biết một khi tên hung thủ đã chọn nơi này làm mồ chôn tạm thời cho cậu, ắt hẳn gã đã nghĩ kĩ rồi. Một gã tội phạm giết người có thể giấu cái xác trên bồn nước suốt mười mấy ngày mà không ai phát hiện, chứng tỏ gã này không chỉ có thủ đoạn tinh vi mà còn lên kế hoạch tỉ mỉ...
BẠN ĐANG ĐỌC
[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]
Fiksi PenggemarSau khi chuyển tới nhà mới, người bạn đầu tiên Barcode gặp là một chú gấu mèo, nhưng nó không tới để xin thức ăn, mà tới để làm mưa làm gió trong nhà cậu. Không biết gấu mèo tới đây để làm nhiệm vụ gì, nhưng trông nó còn giống chủ nhà hơn cậu. "Phát...