Chap 16

178 32 4
                                    

Có thể kẻ hành hung gã chính là con yêu tinh đó.

"Vậy... anh đến đây chỉ để cố thuyết phục tôi là..." Nhìn vẻ mặt đầy hứng thú của cảnh sát, Barcode cũng nhoài người tới gần anh ta, nhìn anh ta bằng đôi mắt tròn trong veo như pha lê: "Đêm đó có một con yêu tinh tới đây chỉ để đánh nhau với tên hung thủ kia à?"

Anh cảnh sát khựng lại trong giây lát, rồi chậm rãi lùi về mà không thể giấu được vẻ tiếc nuối: "Nói chung là cậu nên cẩn thận, đã từng có không ít người ra đi vì phớt lờ lời cảnh báo của tôi rồi."

"Khi đó các anh chưa bắt được gã hung thủ nọ đúng không?" Barcode ngồi thẳng người, đan tay vào nhau: "Tôi cảm thấy yêu tinh thật sự đang nằm trong tay các anh, nên dán bùa chú ở cổng nhà giam tạm thời tránh việc gã đó vượt ngục đi thôi."

Sau khi cảnh sát đi rồi, Grimm đứng tần ngần trước sofa một lúc, thấy Barcode vẫn còn ngồi cạnh con gấu mèo ăn hại, anh ta nhíu mày, ngập ngừng mãi rồi cũng thốt ra:

"Hay là em về Bangkok đi, ở đó an toàn, có mọi người xung quanh..."

"Được rồi, anh có lòng tới thăm tôi, tôi đây rất vui, anh có thể về."

Barcode ngắt lời Grimm một cách dứt khoát, xua tay đầy mệt mỏi: "Tôi muốn ở một mình để ngẫm nghĩ."

"Barcode, anh..."

Không đợt Grimm nói hết lời, cậu đã quay người ôm lấy gấu mèo, bỏ lên phòng trước ánh mắt do dự của anh ta.

Mãi một lúc sau, Barcode mới nghe tiếng xe chạy đi, cậu mở cửa phòng ra, gấu mèo cũng thò đầu nhìn ra ngoài. Thấy trong nhà không còn khách nữa, Barcode thở phào, ôm lấy gấu mèo di xuống phòng khách rồi ra sức vò nắn xoa bóp: "Cuối cùng bọn họ cũng đi rồi, mệt chết đi được!"

Cậu nằm ườn ra sofa nhìn gấu mèo giãy giụa thoát khỏi ma trảo của mình, túm lấy mấy sợi lông mềm mềm của gấu: "Mày nói xem, Jeff thật sự là yêu tinh sao? Nhìn hắn..."

Gấu mèo dừng lại trong chốc lát, gấu ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn cậu bằng cặp mắt đen tròn xoe như quả nho. Barcode còn đang bận nhớ tới gương mặt độc nhất vô nhị của Jeff, vừa vuốt lông trên lưng gấu mèo vừa lẩm bẩm: "Nếu Jeff thật sự là yêu tinh thì chắc là hắn giàu lắm, làm gì đến nỗi không có quần áo như thế."

Gấu mèo: "..."

Chí mạng!

Barcode còn đang miên man suy tư: "Nhìn hắn có vẻ giống..."

"Giống bệnh nhân vừa trốn trại hơn."

Làm gì có ai bình thường lại thả rông đi nhong nhong như vậy chứ.

Barcode thở dài. May mà đêm đó trời tối lại còn có mưa, nếu không thì cậu không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, dù sao thì cậu cũng thích con trai mà, rất ngại đấy...

Gấu mèo: "..."

Hắn hiểu được cụm từ này, không cần nhờ Google giải đáp.

Gấu mèo nheo mắt lại, đột nhiên lao vào cắn lên bắp tay của Barcode, gấu ta cắn rất nhanh, không để lại dấu vết gì sâu nhưng vẫn khiến Barcode bất ngờ: "Mày tiêm phòng dại chưa?"

[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ