Cái bóng kia rất nhỏ, chỉ cần hai bàn tay là cậu đã có thể nâng lên được, thường ngày nó luôn thích chạy nhảy trong nhà cậu cùng đôi dép hồng lẹp xẹp, có đôi khi lại nằm ườn ra giữa nhà như một miếng giẻ lau màu xám, cậu luôn phải nhìn đường cẩn thận để tránh giẫm vào đuôi nó.
Hôm trước vì nhỡ túm nhầm đuôi, cậu còn vô tình phát hiện ra một bí mật động trời, gấu mèo không phải một con gấu mèo bình thường, mà là yêu tinh của xứ Thanchanok, có thể biến thành hình người, còn có thể cho cậu một vòng tay ấm áp trong những ngày quạnh quẽ.
Barcode rùng mình, cậu vội vàng chạy tới đỡ lấy gấu mèo lên, đầu của hắn bị đâm lệch sang một bên, xương sống trên người dường như đã gãy, thân gấu mèo mềm oặt rủ xuống, máu tươi chảy ra liên tục từ bụng hắn. Cậu không dám nhìn nhiều, vội vàng nhặt cái áo phông lên quấn quanh vùng bụng tách toạc, tránh cho nội tạng chảy ra ngoài, lòng thảng thốt không thả nổi.
Bờ môi run rẩy mấp máy mãi không thành lời, cuối cùng Barcode cũng chẳng biết là mình khóc từ khi nào. Cậu ôm Jeff lên nhưng không cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực hắn, cũng không thấy hắn hít thở. Hắn là yêu tinh mà, sao yêu tinh có thể chết dễ dàng như thế được, đúng không? Rồi hắn sẽ tỉnh lại, bằng một cách nào đó, hắn vẫn nghịch ngợm hoạt bát như trước, vẫn ngồi bên nồi súp chờ cậu cùng ăn.
"Tôi..." Tầm mắt nhòe đi, Barcode muốn lau nước mắt nhưng cậu không thể buông hắn xuống, cậu cố gượng đứng dậy, muốn đưa hắn tới bệnh viện. Nhưng hai chân như nhũn ra, đầu gối nặng trịch như dính dưới lòng đường khiến người ta không thể nhúc nhích nổi. Dường như có ai đó ấn lên hai vai Barcode, muốn ghì cậu ở lại đây cùng thi thể của gấu mèo. Các giác quan trong cơ thể dần dần mất đi, tai Barcode ù hẳn, thế mà mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi lại rõ rệt hơn cả cái giá rét khôn cùng đang bủa vây quanh người cậu.
"Tôi... anh..." Barcode nghẹn ngào vài tiếng, lồng ngực ngột ngạt nghẹn ứ, cậu mở to mắt nhìn nước mưa xối lên thân người nhỏ nhắn của gấu mèo. Có phải vì cậu nên Jeff mới ra nông nỗi này hay không? Có phải hắn đã xô cậu ra kịp thời, để cậu tránh khỏi chiếc xe đó không?
Lại là cậu, lại là cậu nữa, ngày hôm đó dì cũng mất vì cậu, đến tận bây giờ lại có người gặp nạn vì cậu.
Cậu là sao chổi thật sao? Chỉ cần ai đó tới gần, sẽ gặp xúi quẩy không xua đi được.
Barcode không biết, cậu chỉ biết là gấu mèo không thích nghịch nước cho lắm, cậu không thể, không thể để hắn bị ướt được...
Barcode luống cuống, cậu ôm gấu mèo vào lòng, muốn truyền chút hơi ấm ít ỏi để hắn không thấy lạnh như cái lần hắn đã ôm lấy cậu, nhưng rồi thân thể hắn lại dần lịm đi, nhiệt độ yếu ớt tan vỡ như sương khói. Nước mưa giã vào lông xù đẫm máu, rửa trôi đi những vệt màu đỏ loang lổ dính trên lông...
Khoan đã.
Barcode nhíu mày, cúi đầu nhìn cái bụng gấu mèo trơn mềm đầy lông xám xịt kia.
Không đúng, lông chỗ này bị trọc rồi, không thể mọc nhanh như vậy được.
Một suy nghĩ hoang đường bỗng nhiên trỗi dậy trong đầu Barcode, hay là cậu vẫn chưa rời khỏi ảo giác? Barcode ngẩng phắt lên, không ngoài dự đoán, cậu nhìn thấy cái bóng đen đang đè lên đầu vai mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]
FanficSau khi chuyển tới nhà mới, người bạn đầu tiên Barcode gặp là một chú gấu mèo, nhưng nó không tới để xin thức ăn, mà tới để làm mưa làm gió trong nhà cậu. Không biết gấu mèo tới đây để làm nhiệm vụ gì, nhưng trông nó còn giống chủ nhà hơn cậu. "Phát...