Chap 30

156 25 3
                                    

Dễ chịu lắm đúng không?

Khi chìm trong dòng nước.

Nước có thể chữa lành mọi vết thương của cậu, nó rất dịu dàng.

Đừng từ chối nước.

Không mà, cậu chỉ muốn dựa dẫm vào nó một chút thôi.

Cảm giác lạnh lẽo ngạt thở làm cho Barcode rùng mình, cậu mở choàng mắt bừng tỉnh, nhìn thấy vẻ khoái chí vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến trên gương mặt của "người dì".

Nụ cười của người dì cứng đờ, há miệng mấp máy vài lần, cuối cùng lại chẳng biết nói gì.

Barcode liếc bà ta, lại muốn nhân cơ hội lấy mạng cậu à?

"Dù sao thì cậu cũng không thể chối bỏ được chuyện... cậu chính là hung thủ giết tiếp giết dì mình."

Bà dì cúi thấp xuống nhìn Barcode với ánh mắt từ dưới lên trên, tròng đen trong đôi mắt vẫn luôn hướng về cậu, theo dõi chăm chú, không bỏ sót bất kỳ một dao động gì trên gương mặt cậu.

"Lúc đó dì bị tai nạn nhưng chưa tử vong." Barcode cũng bắt chước tư thế của bà ta, cậu nghiêng đầu mở to mắt, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn còn tỉnh táo lắm: "Tôi biết, dì ấy mất do không kịp cấp cứu vì phòng cấp cứu của bệnh viện quá tải."

"Suy ra thì cũng là vì cậu thôi." Bà ta chớp chớp mắt: "Sau khi bà ấy mất, cậu chỉ ở lại vài ngày là tìm cớ bỏ đi, sau đó còn chạy tới Thanchanok để tránh né, cậu đang trốn chạy điều gì? Chính cậu cũng cho rằng bản thân là hung thủ mà, đúng không?"

Con tàu lắc lư chao đảo nhẹ, cõi lòng rung rinh chao đảo như điềm báo trước một trận giông tố. Barcode ngồi im lặng không nói câu nào, mấy đầu ngón tay lạnh ngắt bắt đầu tê ngứa khó hiểu.

Cậu bấu lấy mép bàn, móng tay cấu thật sâu để lại vết hằn trên bàn gỗ, cái cảm giác khó chịu kia lại quay về rồi.

"Đừng cố gắng thao túng thôi nữa." Barcode đeo tai nghe lên, không thể nghe được nhạc nữa nhưng đó là cách duy nhất cậu có thể làm lúc này để không phải nghe tiếng nói của người phụ nữ kia.

"Lần này cậu trở về cũng là vì muốn lòng mình yên ổn mà thôi." Bà dì cười cười: "Cậu vẫn là tên hung thủ gián tiếp, dì cậu đã chết, tội ác đã thành lập, có chạy tới chân trời góc biển cũng không thay đổi được chân tướng này."

"Nếu không muốn đối mặt với sự thật, sao không tự mình quyết định một sự thật khác?"

Bà dì chầm chậm vươn tay lên sờ vào gương mặt hơi thẫn thờ kia, nheo mắt tội nghiệp: "Ôi chao, cháu của dì đã vất vả nhiều rồi, đã là lúc cháu nên nghỉ ngơi, không phải vướng bận những việc không đáng kể nữa. Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc, cháu sẽ đến một thế giới an bình có cả cháu và dì, không có một lỗi sai nào xảy ra, cũng không có những kẻ khiến cháu phải đau khổ..."

Đó là thứ cám dỗ mà con người khó lòng vượt qua được, bình yên cũng là một loại khát vọng, tự do có được sau nhiều cuộc chiến, mọi thứ trên đời đều vận hành theo quy luật bù trừ, không ai có thể phá vỡ được nguyên tắc cơ bản này.

[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ