Barcode vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc ban trưa.
Cậu nhét miếng khoai tây vào miệng một cách máy móc, vừa nhai vừa nghĩ lại cảnh tượng chú gấu mèo cầm tảng đá lên, đập vào điện thoại của cậu... bỗng nhiên, cậu không thấy cái mặt đầy lông lá đó đáng yêu nữa.
Nhưng cậu thật sự không thể trách một con gấu mèo được. Thật ấu trĩ.
Barcode nhéo nhéo vùng giữa chân mày, uể oải đến nỗi chẳng muốn kể chuyện này cho Eli nghe. Nhưng Eli rất nhiệt tình, hồ hởi hỏi han, Barcode chỉ đành trả lời là chưa tìm được điện thoại: "Không sao đâu, tớ đã liên lạc với cảnh sát rồi, có chuyện gì bọn họ sẽ giúp tớ."
Tắt máy tính đi, Barcode chẳng ôm chút hy vọng nào. Giờ thì dù người đàn ông lạ mặt kia có trả điện thoại lại cho cậu, cũng chưa chắc phục hồi được dữ liệu trong điện thoại. Barcode không tiếc nuối gì chiếc điện thoại cũ này, chỉ là những bức ảnh xưa cũ của dì khiến cậu cứ canh cánh, âu sầu chẳng yên.
Buồn, Barcode lủi thủi đi ra sau vườn định kiểm tra nguồn nước có vấn đề lúc trước. Bấy giờ, cậu vặn mãi mà vòi không có nước, Barcode mới ngước nhìn lên cao... phát hiện cái bồn mất tích từ khi nào.
Đêm qua vẫn còn mà?
Bất giác, Barcode hơi rùng mình, cậu nhìn xung quanh rồi lùi về sát căn nhà. Nhìn chỗ trống khó hiểu trên nóc nhà kho, chẳng biết tại sao cậu lại nhớ đến giấc mơ kì lạ đêm qua.
Cái bóng đen khổng lồ bao phủ lấy nhà kho, trườn về phía cửa sổ phòng Barcode, cảm giác áp lực nặng trĩu và ngạt thở như bóp nghẹt lấy tâm trí, kéo cậu xuống vực thẳm không đáy. Barcode như người rơi tự do trong chính cơn mơ không lối thoát, chẳng có lấy một cái gì để nắm níu cứu rỗi...
"Ding dong!"
Chuông cổng bất thình lình reo lên khiến Barcode giật thót, trong lúc vô thức, mồ hôi lạnh ứa ra khắp trán cậu từ khi nào.
"Xin chào? Cậu là Barcode Tinnasit Isarapongporn phải không nhỉ?"
Người ngoài cửa mặc đồng phục cảnh sát màu rêu, khi Barcode vừa mở cửa ra, anh ta cho cậu xem giấy chứng nhận rồi ghé mắt nhìn vào trong: "Trong nhà không còn ai ngoài cậu đúng không?"
"Đúng thế." Barcode khó hiểu: "Anh đến đây là để..."
"À, bọn tôi vừa phát hiện một bồn nước... chính xác là một bồn nước chứa thi thể." Anh cảnh sát nói.
Sau khi ngồi xuống uống được chút nước, cảnh sát giải thích mục đích anh ta có mặt ở đây: "Tôi muốn biết cậu và người chủ nhà cũ đã nói chuyện gì với nhau, cậu biết gì về bọn họ, trước khi giao chìa khóa nhà này cho cậu, bọn họ có nói là mình đi đâu không."
Cảnh sát phát hiện ra bồn nước thuộc về căn nhà này, nhưng sau khi khám nghiệm tử thi đã xác nhận thi thể kia đã chết được hơn mười ngày, mà Barcode chỉ mới dọn nhà tới đây trong hôm qua nên cậu không nằm trong diện tình nghi. Chỉ là cảnh sát cũng không tìm được tung tích của chủ nhà cũ, thế nên mới tới đây báo cho Barcode biết, tiện thể hỏi han xem có tìm được manh mối gì hay không.
Barcode cho bọn họ xem lịch sử trò chuyện và vài file ghi âm cuộc gọi, khi nhận được những thứ này, anh cảnh sát trầm trồ: "Cậu cẩn thận đến mức đó sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]
FanficSau khi chuyển tới nhà mới, người bạn đầu tiên Barcode gặp là một chú gấu mèo, nhưng nó không tới để xin thức ăn, mà tới để làm mưa làm gió trong nhà cậu. Không biết gấu mèo tới đây để làm nhiệm vụ gì, nhưng trông nó còn giống chủ nhà hơn cậu. "Phát...