Chap 31

149 27 3
                                    

Loài người là động vật ích kỷ, ngay cả chết cũng không muốn chết trong đau đớn, sự tồn tại của nó là giấy thông hành ru bọn họ vào giấc ngủ vĩnh hằng, không một tổn thương nào hại đến họ được nữa. Biết bao nhiêu kẻ muốn có một cái chết êm ái như thế mà không có cơ hội, Barcode may mắn được nó lựa chọn, cậu không phải là mục tiêu cuối cùng của nó, nhưng chắc chắn sẽ là con mồi ngon miệng nhất vì thời gian nó bỏ ra để truy đuổi cậu lâu hơn bất kỳ con mồi nào khác.

Nhìn ánh mắt dần dần trở nên mờ nhòe của Barcode, nó biết, cơ hội đang nằm trong tầm tay. Chỉ cần Barcode có một ý niệm nghiêng về phía miền đất hứa kia, nó sẽ tiêm vào đầu cậu thứ ham muốn mãnh liệt hơn cả khát vọng sống sót của chính cậu: sự bình yên.

Rất nhiều người chọn cái chết vì không thể có được bình yên trong tâm hồn, chẳng phải thế sao?

Chỉ cần bắt được một chút gì đó nhỏ nhoi thôi, nó sẽ khiến mong cầu bình yên vượt qua tất cả tham vọng trong lòng Barcode, chiến thắng toàn bộ trăn trở trong cuộc đời.

Ôm cõi lòng mong đợi tràn trề, nó háo hức nhìn gương mặt Barcode, chợt nghe cậu lên tiếng:

"Ở đó có gấu mèo không?"

"?"

Lúc này, kẻ giả dạng người dì đã mất của cậu đã hưng phấn đến nỗi không giữ được bình tĩnh, nó không thể giấu được nét mặt vặn vẹo và đôi mắt đen ngòm như hai lỗ đen được nữa, nhưng khi Barcode ngẩng đầu lên hỏi nó, cậu có thể đọc được dấu chấm hỏi to đùng trong hai hố đen kia, như thể nó không tin vào tai mình – trong trường hợp nếu thứ này có tai.

Cậu hơi run sợ, nhưng vẫn dằn lòng bình thản nói tiếp:

"Gấu mèo, có lông xù, bụng mềm và đôi mắt màu nâu ấy."

Cái gì?

"Nếu có anh ấy ở đó hoặc là mang anh ấy cùng tới... có lẽ tôi sẽ đồng ý, có không?"

Barcode nghĩ kĩ rồi, cậu thật sự không luyến lưu gì với cuộc đời này. Khi đứng trước cái chết, rất nhiều người sẽ thấy tiếc nuối vì những vướng bận và lý tưởng còn dang dở, cậu cũng thế, cậu chỉ là một người bình thường, cũng có nhiều điều muốn làm, nhưng vì mọi thứ còn chưa bắt đầu nên chẳng hề có hai chữ "dang dở".

Không chỉ là kẻ quái dị kia, chính bản thân Barcode cũng chẳng ngờ rằng, điều duy nhất khiến cậu thấy không muốn xa rời lại là một... con gấu mèo.

Gấu mèo thành tinh.

Yêu tinh đã hoàn toàn hóa thành một mảng đen kịt vô định, không một tia sáng nào có thể chiếu xuyên qua thân thể nó, nó vẫn ngồi thừ ra tại chỗ trong cơn hoang mang tột độ. Barcode luyến tiếc một con gấu mèo?!

Người cậu yêu thương nhất trên thế giới này đã chết, người yêu cũ phản bội, họ hàng hắt hủi, hai chữ bình yên trong cậu đã chết khi người dì nằm xuống. Không còn bình yên trong tâm hồn, người như Barcode làm sao có thể sống được?

Vậy mà...

Tiềm thức của Barcode cho rằng khoảng thời gian ngắn ngủi sống cùng với gấu mèo - không tới mười ngày kia lại là những khoảnh khắc bình yên nhất trong lòng cậu?

[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ