Chap 23

165 32 5
                                    

"Thật tệ hại."

Barcode nằm dài trên bãi cỏ trong công viên, nhìn bầu trời tối om trong tầm mắt. Làn gió cuối hè xộc vào tay áo, sương đêm lành lạnh thẩm thấu qua chiếc áo phông mỏng manh, tiếng côn trùng rả rích ở lùm cây xa xa dễ khiến người ta có cảm giác buồn ngủ. Barcode đã nằm ở đây được một lúc rồi, ngoài uể oải ra thì cậu không còn cảm giác gì khác.

Tuy mệt nhoài nhưng lại không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là Barcode thấy lồng ngực ngột ngạt khó chịu, như có thứ vô hình nào đó đè lên người, ép cậu phải mở mắt ra nhìn hiện thực trần trụi ngay trước mắt. Không có gì ngoài một làn sương khói đen ngòm như than thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn nó mãi rồi Barcode cũng chẳng còn sợ nữa. Hồn vía bắt đầu lửng lở trên mây, cảm giác nằng nặng trên người khiến cậu vô thức nhớ đến cái đêm mình bị nhốt trong kho đông lạnh. Một con gấu mèo lông xù cố gắng giữ ấm cho cậu bằng thân người nhỏ bé, tuy nhỏ bé nhưng lại như lò sưởi giữa trời đông giá rét, níu giữ tính mạng của cậu.

Lò sưởi bốn chân này nạp năng lượng khá nhiều, luôn thích ăn súp khoai tây mềm không cần phải nhai quá nhiều, thích đi dép trong nhà và ưa chà lau dọn dẹp dù thường hay làm hỏng chuyện. Quan trọng hơn hết là cậu vừa mới biết lò sưởi còn có thể hóa thành hình dạng hai chân – là một anh chàng đẹp trai lãng tử trông đầy hơi thở nghệ thuật nhưng lại sợ cay.

Phải rồi, chân của hắn bị thương, có rất nhiều vết xước. Không biết ngoài chân ra, còn có nơi nào trên người hắn bị thương hay không. Chẳng phải hắn là yêu tinh sao? Yêu tinh không biết cách tự chữa lành bản thân à?

Cậu chìm trong dòng suy nghĩ miên man, mặc kệ cái bóng đen trên cao đang sà xuống gần mình. Thật ra cậu cũng muốn phản kháng nhưng cậu không có sức, chẳng biết dì đã cho cái gì vào nồi súp khiến cậu mệt lả, chỉ muốn nằm yên một chỗ chờ tác dụng của thứ đó qua đi.

Barcode chỉ ngủ một chút thôi, ngủ một chút thôi, chỉ cần gấu mèo đánh thức thì cậu sẽ tỉnh lại. Cậu không giận dì, chỉ thấy ủ rũ, vậy nên cậu mong dì cho cậu thời gian, chờ cậu tỉnh dậy sẽ nói cho dì biết, cậu hiểu mà, cậu hiểu cả mà.

Chầm chậm nhắm mắt lại, hơi ấm ít ỏi quanh người dần dần trôi đi, trong tiềm thức Barcode tự thúc giục bản thân nên tỉnh táo, cậu không nên ngủ, nếu ngủ rồi sẽ có chuyện gì đó không ổn xảy ra. Nhưng cậu quá mệt, cậu đã chọn cách im lặng để mọi chuyện lắng xuống, cậu cần một giấc ngủ yên ở một nơi không ai biết đến mình, thế nên cậu mới chạy trốn đến Thanchanok kể cả việc phải từ bỏ công việc mình yêu thích, tạm biệt nơi mình đã được sinh ra và lớn lên, xa rời những người bạn thật lòng quan tâm đến cậu.

Rồi sẽ có khoảng lặng tìm đến cuộc đời của từng người, Barcode chỉ muốn nghỉ ngơi một lát rồi sẽ tiếp tục đứng dậy và đi. Nhưng khi nằm xuống rồi cậu mới biết, hóa ra cảm giác vứt bỏ hết tất cả mọi thứ lại dễ chịu đến thế, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và êm ái tới mức cậu không biết so sánh nó với cái gì. Có lẽ là một cốc coca lạnh vào ngày hè nóng bức, xiên thịt nướng cay tê giữa trời đông giá rét, một đôi giày mềm mại gói đôi chân gầy guộc nứt nẻ, hoặc là một nụ hôn khẽ khàng trên trán trước giờ ngủ, ngay khi cậu thấy cô độc chán chường...

[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ