Chap 20

185 30 7
                                    

Giọt lệ nóng hổi trong veo như con ngươi kia khiến Barcode thảng thốt, cậu ngây ra trong chốc lát, lúc này mới vô thức buông cái đuôi ra.

Jeff chầm chậm bò xuống khỏi người cậu, hắn ngồi bẹp trên sofa, rơi nước mắt: "Đau quá..."

"Tôi xin lỗi..." Barcode vô thức thốt ra theo bản năng, rồi cậu chợt hoàn hồn, nhìn gương mặt ầng ậng nước mắt của hắn rồi nhìn cái đuôi ủ rũ nằm bẹp xuống sau mông hắn: "Đuôi..."

"Không gỡ ra được đâu..." Jeff nghẹn ngào, mặc dù mất mặt nhưng hắn thật sự rất đau, xưa nay hắn không phải là người thích che giấu cảm xúc, huống hồ...

Đó là đuôi! Là một điểm yếu trên người hắn!

Đến lúc này thì Barcode có đần đến đâu cũng đã phát hiện chuyện kì lạ. Cậu nhìn cái đuôi, rất muốn nắm lấy nó lần nữa nhưng sợ Jeff lại khóc: "Chuyện gì xảy ra vậy..."

Jeff giơ mu bàn tay gạt nước mắt, nhìn cậu bằng vẻ bất lực: "Nếu tôi nói tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra thì cậu có tin không?"

Barcode: "...Chắc chắn là không."

Jeff: "Đấy."

"Vậy anh là..."

Là...

Yêu tinh thật à?

Barcode ngập ngừng trong giây lát, cậu đi lấy khăn giấy cho hắn, hắn vừa bóc khăn giấy vừa nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là hoàng tử của một vương quốc cổ xưa đã suy tàn theo thời gian."

Barcode vô thức thốt ra: "Vương quốc gấu mèo?"

Thế mà Jeff lại gật đầu.

Thế giới quan của Barcode như được mở ra một trang mới. Cậu trố mắt nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, biết mình bất lịch sự, cậu vội ho khan rồi nói: "Tôi cứ tưởng anh nói đùa."

"Vậy... tai và đuôi của anh là thật hả?" Không thể khống chế bàn tay hư hỏng chạm vào đôi tai mềm mại lông xù kia lần nữa, Barcode đành phải giơ tay còn lại kiểm soát chính mình: "Sao lúc trước tôi không thấy? Vừa mới mọc ra hả?"

"Nó vẫn luôn nằm ở đó, chỉ là thường thì tôi có thể thu chúng vào, chẳng biết hôm nay tại sao chúng lại không chịu vào..."

Jeff hít mũi vài cái, mặt mày đỏ bừng trông rất đáng thương. Tuy nhiên tất cả chỉ là nước mắt sinh lý, hoàn toàn không liên quan đến tâm hồn yếu ớt gì cả: "Ngoài dựng tai lên, tôi còn có thể cụp tai xuống."

Nói xong, hai lỗ tai lông xù nằm rủ xuống đầu, úp sát vào mái tóc rối, kết hợp với gương mặt hồng hồng sau khi vừa khóc xong, nhìn không khác gì một chú gấu mèo tội nghiệp đang xin thức ăn. Trong lòng Barcode chỉ có năm chữ "a a a đáng yêu!" nhưng cậu chỉ dám gào thét ở đó âm thầm, không dám thốt nên lời, thay vào đó, cậu ra vẻ nghiêm nghị: "Còn ai biết chuyện này nữa không?"

"Chỉ có cậu."

"Thế thì tốt."

"Cậu không sợ à?"

"...Sợ."

A a a a a cậu không thể bình tĩnh được!

Người ngồi trước mắt mình là một con yêu tinh gấu mèo!

[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ