Tắt chuông báo thức đi, Barcode cất điện thoại vào túi, nhìn Jeff đang lồm cồm bò dậy với vẻ mặt ngơ ngác, cậu ho khan một tiếng che giấu vẻ áy náy: "Anh thấy trong người sao rồi?"
"..." Jeff vẫn đang nhíu mày, nhưng không phải nhíu mày vì tức giận hay khó chịu, mà là hoang mang: "Sao cậu ở đây?"
Hắn không hề nhớ trong lúc mơ màng, mình đã làm gì.
Barcode cũng đang bối rối nên trả lời mà không suy nghĩ: "Anh là người dẫn tôi về nhà mà, sao lại hỏi câu đó?"
Cậu vừa dứt lời, một loạt đầu lông xù đen xám nhô lên từ những nhánh cây, kèm theo ánh mắt tò mò, chê trách. Đàn gấu mèo đồng loạt chậc chậc, có con không thể nhịn được: "Điện hạ, ngài từng nói chúng ta phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm, không thể vắt chanh bỏ vỏ như vậy được."
"Đúng vậy, điện hạ là người đứng đầu của cả đàn, phải làm gương cho gấu trong tộc."
"Điện hạ đâu có nói là không chịu trách nhiệm, đừng vội kết tội ngài ấy như thế, phải không điện hạ?"
Chúng gấu mèo nhao nhao lên tiếng, Barcode chỉ nghe mấy tiếng chít chít ồn ào chứ không hiểu gì cả, chẳng qua, cậu có thể thấy được vẻ mặt ngỡ ngàng của Jeff dần dần chuyển sang nghiêm nghị.
"Nói nhăng nói cuội, cút đi." Hắn xua tay đuổi đám gấu mèo thích hóng chuyện đi, khẽ xoa trán mình: "Lúc ngất đi tôi đã làm gì thì cậu cũng đừng để bụng nhé... à không, cứ để bụng đi." Thái độ của lũ gấu mèo khiến Jeff nghĩ là hắn đã làm chuyện gì đó thân mật với Barcode, hắn còn đưa người ta tới hang ổ của mình nữa – đây là chuyện điện hạ gấu mèo đẹp trai chưa từng làm, vì để đảm bảo an toàn cho cả đàn, bất kỳ ai đi ngang qua khu vực này đều khó mà vào được, trừ phi có được sự đồng ý của hắn.
Lúc này, vài tiếng chim hót lảnh lót văng vẳng từ xa tới gần, một đàn nhạn trắng lướt qua đỉnh đầu, ánh nắng ban mai cũng dần nối gót sau chúng.
Khi có ánh sáng buông xuống, cả khu rừng bắt đầu bừng tỉnh, bầu không khí tươi mát trong lành cùng với màu xanh lá dịu nhẹ khiến Barcode cảm giác mình được thư giãn. Cậu thả lỏng cơ thể, hít sâu một hơi, có lẽ đến Thanchanok là một quyết định đúng đắn nhất cuộc đời cậu.
Jeff ngồi thẫn thờ một lát rồi lại ngủ tiếp, như thể ngoài ngủ ra, hắn không còn cách nào khác để hồi phục sinh lực. Lúc hắn chạy đi tìm cậu, vì không biết cậu đi đâu nên đã làm trái quy tắc, dùng chút năng lực của điện hạ gấu mèo, sau khi tìm được cậu, hắn lại bộc phát thần công đá bay chiếc xe kia đi, thế nên bây giờ trông hắn mới héo úa đến thế.
Tuy không phải vấn đề lớn nhưng vấn đề là hắn không biết làm cách nào để hồi phục.
Lão gấu mèo già cũng không biết, hiếm khi lão bí thế như vậy, có chuyện gì mà lão chưa từng trải qua chứ? Có, lão là gấu mèo độc thân.
Không có gia đình.
Tộc đàn gấu mèo bọn chúng không phải là tộc gấu bình thường, một vài cá thể trong tộc sẽ sở hữu thứ năng lực trời ban nào đó, ví dụ như cha mẹ của Jeff, hoặc chính bản thân lão, nhưng nếu không rơi vào trường hợp bất khả kháng thì bọn họ sẽ không dùng tới. Mượn sức của thiên nhiên thì phải trả một cái giá xứng đáng, đó là logic bất bại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]
FanfictionSau khi chuyển tới nhà mới, người bạn đầu tiên Barcode gặp là một chú gấu mèo, nhưng nó không tới để xin thức ăn, mà tới để làm mưa làm gió trong nhà cậu. Không biết gấu mèo tới đây để làm nhiệm vụ gì, nhưng trông nó còn giống chủ nhà hơn cậu. "Phát...