Chap 29

140 24 7
                                    

Nhà ga không người, chuyến tàu vắng vẻ, chỉ có một nhân vật chính trong cả khung cảnh xám xịt quạnh quẽ đó.

Chuyện này không khác gì những câu chuyện kinh dị về chuyến tàu tử thần mà người ta từng đăng tải trên những trang mạng quốc tế.

Barcode cũng từng nghe không ít người bàn tán về chúng, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình trở thành người trong cuộc. Điều đáng nói nhất là trong những câu chuyện ấy thường không có giải pháp, cũng không nói rằng nạn nhân sẽ đi đâu về đâu.

Barcode kiểm tra sóng điện thoại lần nữa, cậu nhận ra nơi này không có tín hiệu, như thể cậu đã bị đưa đến một vùng đất hoàn toàn tách biệt - ngoại trừ cảnh vật và kiến trúc giống với thế giới kia.

Như một thế giới song song, chỉ có cậu cùng với...

Cái loa đang phát ra tiếng nói kia.

"Các người có tới đúng trạm không vậy?" Barcode ngẩng đầu nhìn cái loa: "Tại sao ở đây không có ai?"

Cái loa: [...]

"Đừng giả chết, vừa rồi các người còn nói chuyện dõng dạc lắm mà." Cậu đứng dậy nhìn ra ngoài, không có ý định muốn xuống xe: "Trạm tiếp theo là gì? Vẫn ở trong Bangkok đúng không?"

Cái loa: [...]

"Khách hỏi mà không trả lời hả, tôi sẽ đánh giá dịch vụ của các người 1 sao."

[...Trạm dừng tiếp theo là S8.]

"Có cung cấp phục vụ ăn uống không?"

[...Mời quý khách ổn định chỗ ngồi, chúng tôi sẽ gửi thực đơn đến cho ngài.]

Con tàu lại bắt đầu di chuyển, nhưng cánh cửa tàu không hề khép lại, như dụ dỗ người ta nhảy ra ngoài để thoát khỏi chuyến tàu quái dị này vậy. Thật ra Barcode cũng không muốn ở lại đây, nhưng bước ra ngoài với một nhà ga trống trải, không rõ tình hình xung quanh, không có vũ khí phòng thân gì ngoài một con dao ATM nhỏ trong túi, đó cũng chẳng phải sự lựa chọn tốt.

Thêm một điều quan trọng nữa là... có ra ngoài thì cũng phải đi bộ thôi, cậu không muốn.

Barcode yên vị ở chỗ cũ, cậu định thử mở cửa giữa các khoang, nhưng bất hạnh thay, cửa đã bị khóa cả rồi, mà ở những khoang tàu kia cũng không có người.

Barcode vừa quan sát vừa nghĩ thầm, nếu Jeff ở đây, hắn sẽ giải quyết chuyện này ra sao?

"Tôi đã lên chuyến tàu này bằng cách nào vậy?" Sau khi chụp vài tấm ảnh, nhìn phần pin điện thoại chỉ còn 30%, Barcode lại mở lời với cái loa kia: "Trong lúc tôi ngủ đã có chuyện gì xảy ra à?"

[Ngài đã mua vé lên tàu, thưa ngài.] Giọng nói trong loa vang lên, lần này có vẻ nó không còn bất ngờ trước sự bình tĩnh của hành khách duy nhất, còn có hơi đắc ý: [Được ngài lựa chọn là vinh hạnh của chúng tôi.]

"Tôi không nhớ mình đã chọn chuyến tàu của các người, tôi chỉ muốn về Bangkok." Barcode dựa vào lưng ghế, phản bác lời nói phiến diện của nó: "Rốt cuộc các người muốn đưa tôi đi đâu?"

[Đến nơi ngài cần đến.]

Nơi cần đến?

[Nơi có người đang chờ ngài cùng với những mong muốn ở sâu thẳm trong trái tim ngài.]

[End] Raccoon mission [JeffBarcode - Wish]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ