Chương 4: Bùn bích hải tan xương

118 7 1
                                    

Chỉ ở trong thành Chỉ Ấp qua một đêm, ngày hôm sau mọi người lại vội vàng khởi hành.


A Tệ rảnh rỗi không có việc gì làm, liền cầm thư từ ở trên xe chỉ Mao Cầu đọc sách biết chữ.

Mao Cầu không thích mấy thứ này, nhưng nó biết A Tệ làm vậy là vì tốt cho chính mình, nên nhẫn nại đọc theo A Tệ: "Dã hữu man thảo, Linh lộ thiễn hề. Hữu mỹ nhất nhân, Thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, Thích ngã nguyện hề*..."

* Ngoài đồng nội cỏ mọc lan ra, sương lộ rơi xuống đậm đà. Có một người con gái xinh tươi, mày đẹp mắt trong đẹp đẽ. Không hẹn mà tình cờ gặp nhau, thật là hợp ý nguyện của ta.


Tiểu Yêu ngồi đối diện đột nhiên ôm ngực thở hổn hển.

Đồ Sơn Cảnh bên cạnh cuống quýt đỡ lấy nàng: "Sao vậy? Bệnh tim lại phát tác sao?"

Tiểu Yêu lấy từ trong ngực ra một bình thuốc, dốc ra mấy viên thuốc viên, ngửa đầu nuốt xuống.

"Ta không sao, đừng lo lắng!"

Trên mặt nàng nở nụ cười, nhưng thân thể lại căng thẳng cứng ngắc, không cách nào thoát khỏi sự chú ý của Đồ Sơn Cảnh.

Hắn nắm lấy tay Tiểu Yêu, từ từ truyền linh lực của mình vào cơ thể nàng, linh lực của nhà Đồ Sơn có khả năng mê hoặc giác quan và giảm đau, nhưng dường như không có tác dụng mấy đối với bệnh tim của Tiểu Yêu.

Qua một hồi lâu, thuốc giảm đau có tác dụng, cơ thể Tiểu Yêu cuối cùng cũng thả lỏng.

A Tệ và Liệt Dương không biết y thuật nên chỉ có thể lo lắng mà nhìn Tiểu Yêu.


Mao Cầu dựa vào lòng A Tệ, đôi mắt đen xám liếc nhìn khuôn mặt mọi người.

Nó cảm thấy nữ nhân này thật sự không biết cố gắng, chốc lát lại làm cho chính mình nửa chết nửa sống, bèn bước qua kéo tay áo Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu rất vui mừng vì Mao Cầu ít khi chủ động đến gần nàng, trên mặt tràn ra ý cười: "Làm sao vậy Mao Cầu?"

Mao Cầu chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại rất nghiêm túc: "Ngươi nhất định phải sống thật tốt, đừng uổng phí tâm sức của chủ nhân ta!"

Mao Cầu vì nhớ Tương Liễu nên hằng ngày đều thích bắt chước dáng vẻ của hắn, một thân bạch y như tuyết, khi nói chuyện với khuôn mặt nghiêm túc, phong thái lại càng giống hơn.

Tiểu Yêu thấy vậy, trong lòng vô cùng đau xót, nhưng lại không muốn Đồ Sơn Cảnh biết chuyện này, vì vậy cố nở nụ cười nói: "Đúng vậy, Mao Cầu nói đúng, ta nhất định sẽ sống tốt!"


Tiểu Yêu giương mắt trông thấy sắc mặt hai người, liền cười nói: "Các ngươi có thể không biết, nhiều năm trước ta bị người gài bẫy tập kích, thiếu chút nữa đã chết, nhờ Tương Liễu mất 37 năm mới cứu được ta, mạng này của ta xem như là hắn cho."

Liệt Dương không giỏi giả vờ, chỉ có thể trầm mặc không nói, A Tệ khẽ cười một tiếng, nhướng lên đôi mắt hồ ly đưa tình, giả vờ kinh ngạc: "Thì ra cũng có chuyện như vậy..."

Lòng Trăng Sáng Trên BiểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ