Chương 2: Chợt nghe tin cố nhân

152 10 1
                                    

Tiểu Yêu ở Ngọc Sơn tĩnh dưỡng mười mấy ngày, dần dần có thể xuống giường đi lại.

Theo quy định của Ngọc Sơn, nam tử nhiều nhất chỉ có thể ở lại ba ngày, vì vậy Đồ Sơn Cảnh đã sớm xuống núi, chỉ để lại thị nữ Miêu Phủ hầu hạ.

Mao Cầu mỗi ngày đi theo Liệt Dương tu luyện pháp thuật, đi theo A Tệ học tập trận pháp và tri thức khác, rất chăm chỉ tự giác, không để người khác phải đốc thúc.

Tiểu Yêu đôi khi cũng ra ngoài, ở rừng đào tắm nắng xem Mao Cầu luyện tập pháp thuật.

"Mao Cầu so với ta năm đó chăm chỉ hơn nhiều," Tiểu Yêu cười với A Tệ. "Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn luôn cho rằng huynh và Liệt Dương quá nghiêm khắc, uổng phí tâm sức của các huynh."

A Tệ trừng mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi đời này đều chưa từng nghe lời, nếu không phải vận khí tốt..."


"Lúc trước ta nghe Đồ Sơn Cảnh nói các ngươi chuẩn bị ẩn cư ngoài biển?"

"Ừm, chúng ta tìm được một hải đảo có phong cảnh rất đẹp, cách trấn Thanh Thủy ước chừng nửa ngày đi đường, chuẩn bị sống ở đó lâu dài, các ngươi nếu có rảnh, hoặc ở Ngọc Sơn buồn chán, không ngại có thể đến Đông Hải một chút, ta đưa các ngươi đi xem thế giới nơi đáy biển!"

Tiểu Yêu nói, bất giác vuốt ve hải đồ châu đeo ở trên ngực.

Đó là thứ Tương Liễu để lại cho nàng, nó đánh dấu địa hình thủy văn cùng vị trí đảo nhỏ của một vùng biển rộng lớn, thậm chí hắn còn ghi chú đặc điểm của các hòn đảo khác nhau và hải sản lân cận một cách tỉ mỉ đến từng chi tiết, là thứ trên thế giới chỉ có Cửu Mệnh Tương Liễu mới có thể vẽ được, vô cùng quý giá.

Nàng sợ làm mất hạt châu nên đã tìm một sợi dây chuyền đeo vào hạt châu, treo ở trên cổ.


"Nói đến đây, ta muốn cảm ơn huynh, A Tệ." Tiểu Yêu đột nhiên nói.

A Tệ có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng.

"Cảm ơn món quà của huynh!" Tiểu Yêu lấy ra búp bê bụng bự ngây thơ đáng yêu từ trong lòng. "Không biết vì sao, mỗi lần ta thấy con búp bê này, liền không nhịn được mà muốn cười. Sau này ta luôn đem nó theo, khi ngủ đặt ở bên cạnh gối, cảm giác đau lòng sẽ đỡ hơn rất nhiều."

A Tệ cười khan vài tiếng: "Là đồ vật nhỏ không đáng nhắc đến, ngươi thích là được!"

"Gỗ Phù Tang nước lửa không phạm, đao kiếm không phá hủy được, huynh làm sao làm nó mà không bị phỏng tay, lại khắc lên nó thú vị như vậy? Cảnh nói có thể là trong gỗ Phù Tang chứa đựng sức sống linh lực, cho nên hỗ trợ thân thể ta, muốn giúp ta làm thêm mấy cái, nhưng những cây gỗ Phù Tang khác lấy ra khỏi hộp băng tinh liền sẽ nóng vô cùng, sau một thời gian ngắn là tự bốc cháy, cứng đến nỗi đao cũng không khắc lên được, căn bản là làm không được."

A Tệ nào biết Tương Liễu làm thế nào, chỉ có thể bịa chuyện: "Cái này à, phải dùng đến rất nhiều trận pháp cùng vật liệu, là~nói ngươi cũng không hiểu!"

Tiểu Yêu cầm lấy búp bê, dưới ánh nắng nhìn đi nhìn lại, hoa văn trên con búp bê mịn màng, như được tạc từ nguyên một khối gỗ, không có bất cứ dấu vết xử lý trận pháp nào.

Lòng Trăng Sáng Trên BiểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ