CHƯƠNG 29

68 5 1
                                    

CHƯƠNG 29

Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi trên moto ê cả mông mỏi cả lưng thì cuối cùng hai người đã đến được biển.

Hiện tại mới 1h sáng, trời vẫn còn tối đen như mực. Chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ xào xạc.

Trần Vũ dừng xe, xoay người lại nói với Thịnh Dương.

"Tới biển rồi."

Thịnh Dương ậm ừ. Chân anh có chút tê. Mông cũng rất đau nữa, đang không biết cử động bước xuống xe thế nào.

Trần Vũ như hiểu ý. Cậu gạt chân chống, bước xuống xe trước. Rồi vươn tay cởi món bảo hiểm cho Thịnh Dương trước, sau đó mới cởi nón của mình.

Cậu nhìn Thịnh Dương hỏi.

"Cậu tự mình bước xuống xe được không, tôi đỡ cậu nhé."

Thịnh Dương có chút ngại ngùng. Cùng là con trai với nhau. Người ta còn phải ở trước tập trung lái xe mấy tiếng liên tục chả sao, anh chỉ ngồi yên ở sau chẳng làm gì đã không chịu nổi. Thật là quá mất mặt.

Cảm thấy Thịnh Dương không lên tiếng. Trần vũ liền trực tiếp vươn tay ra đỡ lấy cánh tay của Thịnh Dương để anh có thể bám vào dựa thế leo xuống.

Thịnh Dương có chút chao đảo, mất vài giây mới có thể đứng thẳng.

Sau khi định thần, xoay người cử động gân cốt một chút cho máu huyết lưu thông. Thịnh Dương mới bắt đầu bị tiếng sóng biển gây chú ý. Anh từ trên bờ kè xi măng chạy xuống phía biển.

Không khí ở đây rất trong lành. Thịnh Dương hít một hơi thật sâu, sau đó cúi người cởi vớ và giày ra đi chân trần trên cát.

Cảm giác mát lạnh mịn màng mềm mại của cát biển truyền đến chân khiến Thịnh Dương cảm thấy vô cùng thư thái. Anh dang rộng hai tay, nhắm mắt lại sau đó ngước mặt lên hưởng trọn không khí thoáng đãng bao la của biển cả. Đã lâu rồi anh chưa có được cảm giác tự do, thoải mái như thế này.

Trần Vũ nãy giờ vẫn luôn đứng ngay sau lưng của Thịnh Dương. Ngắm nhìn thân ảnh mảnh khảnh của anh trước gió biển.

Trần Vũ tiến tới bên cạnh anh dặn dò.

"Đừng có hứng gió nhiều quá, sẽ bệnh."

Thịnh Dương phụng phịu.

"Là ai rủ tôi đến đây! Giờ lại không cho tôi hứng gió."

Trần Vũ có chút bất lực. Cậu cúi người cởi giày của mình ra bảo Thịnh Dương ngồi lên đó.

"Chúng ta còn phải đợi mấy tiếng nữa mới có bình minh. Đến lúc đó đừng để gió quật cậu xỉu mất. Ngoan ngoãn ngồi xuống đi."

Thịnh Dương tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống cạnh bên Trần Vũ. Sau khi yên vị ngồi trên giày được Trần Vũ lót sẵn, Thịnh Dương quay sang hỏi Trần Vũ.

"Anh làm sao biết được chỗ này."

Trần Vũ nhàn nhạt trả lời.

"Một lần làm nhiệm vụ đi ngang qua."

Thịnh Dương gật gù.

"Ở đây thật thích. Làm tôi muốn ước, giá như bản thân có một ngồi nhà nhỏ cạnh biển. Sáng sớm thức dậy đón bình minh. Chiều chiều lại ngắm nhìn hoàng hôn. Một ngày trải qua bình lặng đẹp đẻ như vậy tốt biết mấy."

[Bác Chiến] HOA HỒNG ĐỎ HAY BẠCH MẪU ĐƠN...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ