CHƯƠNG 31

46 6 1
                                    

CHƯƠNG 31

Cả hai người họ giống như kiểu nghìn năm rồi chưa được thấy bình minh. Cứ luyến tiếc ngồi mãi chưa ai chịu đứng dậy ra về.

Cuối cùng người tỉnh táo trước là Thịnh Dương. Anh quay sang nói với Trần Vũ.

"Hôm nay anh có phải đi làm không?"

Trần Vũ thản nhiên như không đáp.

"Có"

"Cậu thì sao?"

Thịnh Dương cũng thản nhiên không khác gì Trần Vũ.

"Tôi cũng phải đi làm"

Nói rồi anh bồi thêm.

"Chúng ta hiện tại còn ở đây chưa quay về thì sẽ không kịp giờ làm có đúng không?"

Trần Vũ nhàn hạ đáp.

"Ừ"

Thịnh Dương có hơi tụt hứng.

"Anh không gấp sao?"

Trần Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại Thịnh Dương.

"Còn cậu?"

Thịnh Dương biểu tình nhàm chán nói.

"Có, nhưng mà cũng không có. Gấp làm gì chứ."

Ngừng vài giây đắn đo, cuối cùng Thịnh Dương quyết định nói cho Trần Vũ biết.

"Tôi sắp nghỉ làm ở đó rồi."

Trần Vũ không tỏ ra quá bất ngờ cũng không hỏi Thịnh Dương tại sao lại nghỉ việc. Cậu chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

"Không làm thì không làm, ngoài kia vẫn còn rất nhiều công việc."

Thịnh Dương nghe xong thì ngạc nhiên vô cùng. Câu nói đó trông có vẻ khá đơn giản và hời hợt. Nhưng hơn ai hết Thịnh Dương nghe ra được ẩn ý dung túng của Trần Vũ dành cho anh. Trần Vũ không hề biết Thịnh Dương đã gặp phải chuyện gì trong công việc nhưng ý tứ vừa rồi chính là đang bênh vực anh. Trần Vũ không văn chương hoa mỹ mà an ủi Thịnh Dương, như có như không động viên anh.

Nếu nói Thịnh Dương vẫn ổn khi nghỉ việc ở Đàm Thị thì chính là nói dối. Tuy anh hiện tại đã có định hướng của riêng mình. Nhưng mọi thứ chỉ mới lên kế hoạch, bắt tay vào làm chắc chắn sẽ còn rất nhiều vấn đề khó khăn đang chờ đón anh ở phía trước. Anh thì không sao nhưng anh lo ba mẹ anh biết chuyện họ sẽ khó chấp nhận. Từ một người có công việc ổn định ở một tập đoàn lớn, nói nghỉ liền nghỉ ba mẹ ít nhiều cũng sẽ suy nghĩ lung tung và lo lắng cho anh. Đây chính là điều khiến cho Thịnh Dương bận lòng nhiều nhất. Cũng chính lẽ đó nên Thịnh Dương vẫn chưa dám thông báo chuyện anh nghỉ việc cho họ biết.

Hiện tại ở đây nói ra với Trần Vũ, Thịnh Dương cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Không hiểu sao khi ở cạnh Trần Vũ, Thịnh Dương lắm lúc sinh ra cảm giác muốn ỷ lại và dựa dẫm vào người này. Thịnh Dương cảm thấy người con trai đang ở bên cạnh anh vô cùng đáng tin cũng vô cùng vững chãi. Ví như có bao nhiêu bão giông sóng gió ập đến hay dù trời có sập xuống thì bờ vai rộng lớn kia cũng nhất định sẽ che chắn tốt cho anh, bảo hộ anh an toàn.

[Bác Chiến] HOA HỒNG ĐỎ HAY BẠCH MẪU ĐƠN...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ