Chương 15: "Tôi mù chữ."

1.6K 119 57
                                    

Chuyện Mục Tĩnh Nam tự nhốt bản thân đến cả em gái anh cũng không biết, chứng tỏ anh không tin tưởng người em này của mình.

Nói thật, Phương Miên không muốn đi. Đám quý tộc luôn xem thường người khác, thương nhân cảng Lục Châu lúc nào cũng khinh thường thường dân thấp hèn giống như Phương Miên, huống chi quý tộc huyết mạch quý hơn vàng này. Phương Miên tham gia chắc chắn sẽ bị gây khó dễ làm bẽ mặt. Nhưng mà... nghĩ lại, nếu mẹ kế và em gái Mục Tĩnh Nam không thích cậu, biết đâu cậu sẽ thuận lợi được đuổi khỏi cung điện. Đến lúc đó, cậu thuê phòng trọ nhỏ trong thành phố, sống một mình tránh xa Mục Tĩnh Nam, như vậy chẳng cần ngày đêm lo lắng bị rắn cắn.

"Được rồi, chờ tôi một lát."

Phương Miên vào thay quần áo, sau đó đi theo Mục Tuyết Kỳ đến khu vườn phía sau cung điện Trắng. Dọc theo lan can thấp bằng đá bạch ngọc trồng rất nhiều hoa hồng đỏ rực. Khí hậu nơi nhà họ Mục sống khác với cảng Lục Châu có tuyết rơi, ở đây quanh năm như mùa xuân, hoa hồng đua nhau nở rộ. Bữa sáng được dọn lên bên cạnh hồ bơi, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.

Cậu thấy có khoảng năm, sáu người đang đứng. Khi Phương Miên tới, bọn họ đều nhìn về phía cậu. Trong số những người tụ tập tại đây, có một nam thanh niên đôi mắt màu đỏ, trên đầu là cái tai dài mềm mại, có lẽ là thỏ tai cụp. Hắn khinh thường nhìn Phương Miên. Phương Miên thầm đoán đó chắc hẳn là người đã nói xấu cậu hôm qua ở nhà vệ sinh.

Ngồi giữa bàn tiệc là một phụ nữ tóc bạch kim, đội mũ che nắng, mặc váy lụa dài màu xanh đậm, phát sáng như đèn điện. Đuôi mắt dài kết hợp với con ngươi của mèo quyến rũ, không hề có vẻ lẳng lơ mà trái lại mang nét khoan thai, quý phái. Chắc đây là mẹ kế của Mục Tĩnh Nam, phu nhân Lam Á.

"Cậu Phương," Bà mỉm cười nhã nhặn, "Tôi từng thấy cậu qua ảnh rồi. Hôm nay được gặp cậu, người thật đẹp hơn ảnh rất nhiều. Chẳng trách Tĩnh Nam thích cậu. Nào, để tôi giới thiệu cậu với mọi người. Đây đều là em họ của Tĩnh Nam."

Bà giới thiệu từng người một, các omega mắt vàng cũng lần lượt chào hỏi Phương Miên.

Người cuối cùng là nam thanh niên ở nhà vệ sinh, Lam Á nói: "Đây là cháu trai đằng ngoại nhà tôi, Ấu Vi."

Thì ra con cháu gia đình mẹ kế Mục Tĩnh Nam, Phương Miên cuối cùng cũng hiểu, phu nhân Lam Á nhất định muốn gả cháu trai của bà cho Mục Tĩnh Nam nhưng gia tộc Mục cương quyết chọn cậu, người tầng lớp thấp kém cỏi hơn, độ phù hợp cao hơn. Những người ở đây ngoài mặt đều cười nhưng trong lòng chắc chắn muốn đuổi cậu khỏi cung điện Trắng.

Mọi người cố lên! Phương Miên âm thầm cổ vũ họ mau chóng đuổi cậu đi!

"Theo lễ nghi thì Kình Hữu nên đến gặp cậu," Lam Á hỏi: "Kình Hữu là cha của Mục Tĩnh Nam. Cậu từng nghe tên ông ấy chưa?"

Phương Miên gật đầu.

Lam Á tiếp tục: "Anh ấy sức khoẻ không tốt nên tuần trước đã đến biệt thự để tĩnh dưỡng, chưa về kịp đón Mục Tĩnh Nam cùng cậu. Anh ấy nhận được tin rồi, sáng nay lái xe lên đường về, chậm hơn đi máy bay một chút. Cậu ở cung điện Trắng chơi vài hôm, hẳn sẽ gặp anh ấy thôi. Cậu mới tới, chưa quen cuộc sống ở đây đúng không?"

(Thâm miên) Ngủ sâu - Dương TốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ