Chương 58: "... quyết định này tuỳ thuộc vào cậu."

1.1K 67 5
                                    

An Tâm bắt đầu nghiên cứu thuốc mới, vốn dĩ các loại thuốc mới phải qua nhiều đợt thử nghiệm lâm sàng trước khi đưa vào sử dụng, nhưng cơ quan Mục Tĩnh Nam bị thoái hoá quá nhanh, nếu đợi thêm nữa e rằng sẽ chậm trễ. An Tâm đánh giá dữ liệu của Mục Tĩnh Nam, quyết định đánh cược để Mục Tĩnh Nam trở thành người đầu tiên cũng là người duy nhất thử nghiệm lâm sàng loại thuốc mới.

Bà đưa Phương Miên bản cam kết, nói: "Trên cương vị là một bác sĩ, tôi cần phải thông báo cho cậu về nguyên lí và rủi ro khi dùng thuốc của tôi. Độ tinh khiết của pheromone trong loại thuốc mới cao hơn nhiều so với độ tinh khiết của pheromone trong máu cậu, trước đây pheromone của cậu chỉ hỗ trợ thuyên giảm triệu chứng bệnh của nó, rất có khả năng do độ tinh khiết chưa đủ. Hiện tại, tôi cải thiện độ tinh khiết, hẳn là sẽ giúp hormone của Tĩnh Nam điều hoà về mức bình thường.

Thuốc mới đang thử nghiệm lâm sàng trên chuột bạch, không có phản ứng bất lợi. Thử nghiệm lâm sàng không dễ thực hiện, suy cho cùng chỉ duy nhất hai người là có độ phù hợp 99%, thuốc này không có hiệu quả trên alpha khác. Bởi vì chưa qua nghiên cứu dài hạn đầy đủ, đồng thời chưa thử nghiệm lâm sàng, tôi không thể cam đoan tính an toàn của thuốc khi sử dụng trên alpha."

"Các rủi ro khi dùng thuốc mới là gì?" Phương Miên hỏi.

"Chưa có alpha nào hấp thụ một lượng pheromone cao như vậy." An Tâm đáp: "Có khả năng gây phản ứng bất lợi nghiêm trọng, đe doạ tính mạng, cậu có thể hiểu là dùng thuốc quá liều."

"Vậy thôi bỏ đi." Phương Miên từ chối kí cam kết.

An Tâm trầm giọng nói: "Cậu phải suy nghĩ kĩ càng, cửa sổ thời gian không chờ ai, dữ liệu sức khoẻ của nó đang theo chiều hướng xấu, trễ hơn một phút cũng khiến nó tử vong."

Phương Miên lắc đầu: "Hoá thành trăn lớn, ít ra anh ấy vẫn sống tiếp, tôi có thể chăm sóc để anh ấy trở thành con trăn hạnh phúc nhất trần gian. Nếu như anh ấy chết rồi, vậy thì thực sự không còn gì cả."

An Tâm trầm tư, hỏi: "Biến thành con trăn, nó thực sự hạnh phúc sao? Cậu là người hiểu rõ nó nhất, có lẽ cậu nên đứng trên góc độ của nó suy nghĩ lại để quyết định. Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng đều tôn trọng sự lựa chọn của cậu."

Phương Miên ngây người, thấp giọng nói: "Tiến sĩ An Tâm, bà là mẹ anh ấy, sử dụng thuốc hay không, nên do bà quyết định."

"Không." An Tâm điềm tĩnh nói: "Kể từ năm Tĩnh Nam bảy tuổi, tôi rời khỏi nhà họ Mục, tôi không còn là mẹ của nó. Cậu Phương, cậu là người thân của nó, quyết định này tuỳ thuộc vào cậu."

Phương Miên ngẩng đầu nhìn màn hình, trăn đen bự quấn dùng đuôi cuộn chinchilla bự, duỗi đầu vào bồn uống nước. Nom dáng vẻ nó uống nước cực kì đáng yêu, Phương Miên sớm nhận ra điều này khi cậu vừa tới cung điện Trắng, hai bên má phồng phồng làm người khác muốn chọc vào. Cuộc sống như vậy liệu anh hạnh phúc không? Được nuôi dưỡng giống như thú cưng, Mục Tĩnh Nam thực sự bằng lòng sao?

Thật ra Phương Miên biết đáp án là gì, Mục Tĩnh Nam đã có quyết định khi ở làng Tân Nguyệt. Anh viết di chúc, chỉ định Phương Miên là người thừa hưởng tài sản của anh. Anh liên lạc với bác sĩ, chờ đến lúc anh hoàn toàn hoá thú, sẽ thực hiện cái chết êm dịu. Anh là Mục Tĩnh Nam, người lãnh đạo nhà họ Mục, thượng tá của quân đội Nam Đô, sống một đời oanh liệt, quyết đoán sát phạt, kể cả bị bệnh nặng vẫn vượt sông Nguyệt Quế vào ban đêm, đánh Tô Tú không kịp trở tay. Anh là người như vậy, sao có thể chấp nhận làm một con thú hoang, một con vật nuôi?

(Thâm miên) Ngủ sâu - Dương TốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ