Chap 7 : Du học - Cánh cửa tương lai hay chỉ là chiếc còng số mệnh

360 19 0
                                    

Freen muốn hỏi Jimm sự thật về thân thế của cô ấy,nhưng lại sợ sự thật sẽ khiến mình thêm vướng bận..Nếu Jim đã không muốn nói thì hãy cứ xem như chưa biết gì..Cũng chẳng còn bao lâu nữa là chia tay nhau...Mọi chuyện hãy cứ để xảy ra theo tự nhiên,như thế sẽ tốt hơn...
Tối hôm nay không đi gặp Becky được...Cũng hơi buồn một chút nhưng biết sao bây giờ.Thầy hiệu trưởng nói cô phải đi gặp một người quan trọng,hình như là người đã đồng ý cấp học bỗng cho cô..Cũng không biết tại sao người này lại muốn gặp cô nữa,nhưng họ đã có lời thì phải đi thôi...Dù sao cũng nên nói một lời cám ơn chứ.
Freen và thầy Aon tới một nhà hàng sang trọng.Đây là làn đầu tiên cô được tới một nơi hào nhoáng đến thế...Freen không thích những nơi thế này cho lắm..Một bữa ăn ở đây có thể nuôi sống tất cả những đứa trẻ ở cô nhi viện cả tuần ấy chứ...Hai người đc nhân viên đưa vào một phòng đã đc đặt trước...Trong phòng có hai người đang ngồi trước rồi...Freen cuối chào theo lễ rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế...Một trong hai người họ là một cô gái rất xinh đẹp,cô ta chừng 27 tuổi,dáng người cao và chuẩn như một người mẫu...Cô ta có vẻ để ý tới Freen vì ngay từ lúc cô bước vào thì cô ta cứ nhìn cô chăm chú...

-Đây là ông David giám đốc đại diện của trung tâm khuyến học và cô Heri người đã đồng ý tài trợ cho chuyến du học của em.

Thầy Aon lên tiếng với Freen và giới thiệu về hai người kia..Họ mỉm cười thân thiện với Freen còn Freen chỉ cười và chào lại theo đúng phép xã giao mà cô được học...Cái nhìn của cô gái kia khiến Freen không được thoải mái chút nào...Đôi mắt ấy đẹp nhưng đầy ma lực..Cứ như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ lỡ may vướng chân vào đó...

-Sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên nên làm quen trước cũng là việc tốt...Chào em Freen Tôi là Heri...Cứ gọi là chị cho thân thiện cũng được...

Heri mỉm cười chìa tay ra trước mặt Freen .Cách thân thiết nhanh thái quá khiến Freen không thoải mái..Chỉ khẽ cười và đưa tay ra nắm lấy tay cô ta.

-Vâng..thành thật cám ơn chị đã quan tâm giúp đỡ em.

-Tôi không bỏ tiền vào việc gì tôi thấy không xứng đáng...Tôi giúp đỡ em là vì tôi thấy được tài năng thực sự của em..Nhưng tôi là dân làm ăn..Bao giờ đầu tư cũng phải có lợi nhuận...Tôi muốn em sau khi hoàn thành xong khóa học thì hãy vào làm trong công ty của tôi,ít nhất là 3 năm.

Heri vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng trong âm giọng thì có phần cao hơn..Đúng là giọng điệu của những người khôn ngoan trong thương trường... Freen có vẽ hơi lúng túng..Cô chưa được biết về chuyện này...Thấy vẻ mặt cô như thế Heri lại mỉm cười rồi nói.

-Nếu em lo lắng là công ty tôi là một nơi làm ăn mờ ám thì em cứ an tâm...Công ty của tôi khá là có tiếng trên thị trường Mĩ và cả bên Thái nữa...Em có thể tìm hiểu qua báo chí và mạng...

-Em..không có ý đó ạ.

Freen vội nói rồi ngước nhìn cô ta,nụ cười của cô ta vẫn không hề biến đổi...Giống như là một con rôbốt được lập trình sẵn như thế...Thật khó hiểu và đáng sợ..

-Em còn đáng yêu hơn trong ảnh nhiều đấy cô bé àh.

Heri nói và vẫn không hề dời mắt khỏi Freen...Nói thế nào nhỉ...Vẻ mặt của Freen luôn tỏ ra điềm tĩnh,nhưng Heri vẫn đọc được trong đó những bối rối lo lắng khi đối mặt với cô,một vỏ bọc như thế chỉ có thể qua mặt được những người đơn giản chứ với những người sắc xảo như cô thì còn non lắm...16 tuổi đã bước chân vào thương trường,đối mặt với đủ loại người,nhiều khi bị dồn tới đường cùng tưởng gục ngã nhưng cô vẫn đứng vững và ngày càng tiến xa hơn trong sự nghiệp.Từ một công ty kinh doanh nhỏ trở thành một tập đoàn lớn mạnh khắp nước Mĩ và đang mở rộng sang châu Á....Dĩ nhiên phải có một giác quan đặc biệt và một đôi mắt tinh tường..Vừa nhìn thấy Freen trong tập hồ sơ tại trung tâm khuyến học cô đã bị thu hút ngay...Một nét đẹp kỳ lạ,khiến người khác chỉ gặp một lần là không thể quên..Không ngờ gặp bên ngoài còn xinh đẹp và thu hút hơn nữa...Khuôn mặt thanh tú đó nếu có thêm một nụ cười thật tự nhiên thì sẽ rất tuyệt..Tiếc là tất cả những nụ cười của Freen nãy giờ đều rất ngượng ngạo...Tuy nhiên điều khiến cô ấn tượng nhất chính là xuất thân và thành tích học tập của Freen...Cô cũng là trẻ mồ côi,có phải chăng đây chính là sợi dây liên kết giữa cô và cô bé này....Và Freen nếu được chỉ đào tạo đúng đắn sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất..Đó là người mà cô đang cần cho chiến lược mở rộng ảnh hưởng sang châu Á của mình....
Buổi trò chuyện không dài lắm,Freen gần như chỉ im lặng....Heri vẫn hay nhìn cô với ánh mắt khó hiểu đó...Cô không quan tâm tới điều đó,điều cô phân vân là chuyến du học,cô không biết mình có nên nhận lời nữa không,cô không muốn bị trói buộc,nhưng theo như tìm hiểu thì công ty của Heri quả thật rất tầm cỡ,kinh doanh về trang sức...Một trong 100 doanh nghiệp lớn nhất châu Âu...Thực sự thì với Freen,học xong và có một chỗ làm trong một công ty như thế thì cũng đã may mắn lắm rồi,huống chi cô ta lại đích thân mời mình...Không nhận lời thì rất uổng phí..Thế nhưng nhận lời thì lại thấy có gì đó không đơn giản....
Tối đó thấy Freen cứ trằn trọc mãi không ngủ thì Jim liền hỏi.

-Có chuyện gì với cậu à

-Ừh...Có chút chuyện nhỏ thôi.

Freen không muốn Jim lo lắng nên không muốn nói.

-Nếu là chyện nhỏ cậu sẽ không suy nghĩ nhiều như thế..Cậu lại muốn giấu tớ à.

Giọng Jim có vẻ buồn khiến Freen cảm thấy có lỗi..Cô vội nói.

-Thật ra cũng không có gì to tát thật mà..Chỉ là hôm nay người tài trợ cho tớ đi du học nói là muốn tớ học xong thì vào làm trong công ty chị ấy ít nhất 3 năm..Tớ đang suy nghĩ.

-Lại có điều kiện thế sao..

Jim chau mày vẻ tức giận..

-Cũng tốt mà..Học xong không lo thất nghiệp.
Freen cố tỏ ra vui vẻ nói để Jim thoải mái hơn...

-Ai nói cậu sẽ thất nghiệp..Tớ đã...
Jim chút nữa nói lộ bí mật của mình nên vội im ru..Nhưng cô vẫn bức xúc.

-Đã giúp người ta mà còn ra điều kiện..Thật không phải người đơn giản.

-Ở đời đâu ai dễ cho không ai cái gì đâu chứ.
Freen mỉm cười có chút chua chát..Cô đã quá quen với những chuyện này rồi....

-Cậu vẫn quyết định đi chứ...
Jim nhìn Freen chờ đợi.

-Tớ..sẽ đi.
Freen mím môi quyết định...Phải,cô sẽ đi.Phải đánh cược với số mệnh một lần...Cô không muốn mãi mãi phó mặc cuộc đời mình cho cái thứ gọi là định mệnh sắp đặt....Đôi mắt Jim thoáng u uất nhưng nó cũng trở lại bình thường ngay sau đó....Jim im lặng rồi trùm mền giả vờ ngủ..Freen cũng chẳng nói gì nữa...Cô lấy điện thoại mà Heri đã đưa cho mình hồi tối nhắn tin vào số mà Heri đã lưu sẵn ở đó.."Em đồng ý với yêu cầu của chị..Em sẽ đi"....Cô tắt máy rồi cũng trùm mền và suy nghĩ...Ngày mai có lẽ cô phải nói cho Becky biết chuyện này...Cũng chỉ một tuần nữa cô phải đi rồi....Hi vọng con bé sẽ không quá buồn..Nhưng cô thì thấy buồn và nhớ con bé lắm...Hôm nay không gặp đã thấy nhớ rất nhiều rồi....
Trong khi đó tại một căn phòng sang trọng của một khách sạn loại sang..Heri khẽ cười một cách mãn nguyện khi nhận được tin nhắn mà cô mong đợi...."Freen Sarocha...Rồi ngày nào đó em sẽ thành người của tôi về mọi nghĩa.."....

Freen không hề biết rằng con đường cô vừa chọn...Chuyến du học mà cô xem như một cô hội để đổi đời lại có thể trở thành một chiếc còng của số mệnh đặt vào tay cô.....

End Chap 7

SỐ MỆNH - [FREENBECKY]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ