Ngoại trừ Tsurugi biết chuyện, đội Raimon và ba người quản lý đều tập trung sự chú ý vào Gouenji. Kariya đầu tiên phản ứng, không thể khống chế được miệng mình: "Thì ra tất cả đều là sự thật, khó trách cô Kira không thể cạy miệng ra được như vậy. Hiện tại đang làm phim truyền hình đấy à?"
Tuy nhiên, Tenma cảm thấy cả thế giới đảo lộn, cậu đã tưởng người cứu mình là một kẻ xấu to lớn đã cướp đi bóng đá, sau này khi nhìn thấy "ngài Ishido" gia nhập Raimon, nghĩ rằng anh đã cải tà quy chính. Nhưng cậu không hề biết rằng Senguuji Yamato lại vạch trần rằng anh chính là Gouenji Shuuya . Ai là người đã cứu mạng anh và khiến anh gắn bó không thể chia cắt với bóng đá?
Gouenji cau mày, nói với Senguuji Yamato, "Cậu thực sự giống cha cậu."
Senguji Yamato nói: "Cảm ơn lời khen của anh, nhưng sẽ không quá muộn để anh khen ngợi tôi sau khi chứng kiến chúng tôi đánh bại Raimon như thế nào đâu!"
Trọng tài thổi còi, hai bên vào sân, Senguuji Yamato và Dragonlink bình tĩnh vào sân, không hề áp lực, trong khi đội Raimon lại lưỡng lự. Endou thấy vậy nói với cả đội: "Trận đấu sắp bắt đầu. Lời chỉ dẫn cuối cùng của tôi là chơi thứ bóng đá thuộc về chính các bạn và Raimon. Mọi người, cùng nhau trả lời tôi, các bạn có làm được không?"
Tenma hít sâu một hơi, lớn tiếng trả lời: "Được ạ!" Cậu quay sang các thành viên khác trong đội: "Chúng ta cùng nhau trả lời huấn luyện viên Endou đi." Mọi người cùng lớn tiếng đáp lại, Endou mỉm cười nhường đường cho bọn họ xuất hiện.
Kidou thấy Tenma và những người khác xuất hiện, lại nhìn vào điện thoại của mình, không khỏi lo lắng: "Kira, cậu phải tìm ra bằng chứng trước khi trận đấu bắt đầu."
Cổng Amano Mikado là sân vận động lớn nhất trong năm sân vận động, lúc này khán đài nào cũng chật kín, khán giả đều đến xem trận đấu vì yêu bóng đá, tuy đội bóng đã thay đổi giữa chừng nhưng sự hứng thú của họ vẫn không hề giảm sút. Thật vô cùng mỉa mai khi một trận đấu lại trở thành công cụ kiếm lợi nhuận cho những doanh nhân ích kỷ, trong khi lại có những người ủng hộ lại là những cổ động viên thật sự yêu bóng đá. Endou tràn ngập cảm xúc, khán giả sẽ buồn biết bao nếu biết được sự thật về trận đấu này?
Tenma nuốt nước miếng, thật không ngờ lại có nhiều người như vậy. Cậu liếc nhìn xung quanh, cố gắng tìm người vì mình đã đồng ý đến xem trận đấu, Aoi ở bên lề gọi: "Tenma, Aki - nee đến rồi." Sau đó cô chỉ về một phương hướng. Tenma vội vàng nói: "Tôi biết rồi, nhưng tôi không phải tìm Aki - nee."
Seto hỏi: "Nếu Tenam không tìm Aki - san thì cậu ấy muốn tìm ai?"
"Tenma! Tiến lên!"
Một giọng nam gần như át đi tiếng ồn ào của toàn bộ khán giả, Senguuji Yamato tỏ vẻ khinh thường: "Anh ta quả thực là một chàng trai nhà quê, thậm chí còn đặc biệt thô lỗ với người thân và bạn bè."
Không ngờ Endou, Gouenji, Kidou, Fudou và Haruna dường như nhìn thấy một vị cứu tinh, Endou hét lớn: "Tsunami! Hướng này"
Người gọi Tenma vừa rồi là Tsunami, đại ca mà cậu gặp ở Okinawa và là đồng đội thân thiết của Endou và những người khác, trước khi Tenma đến Tokyo để học một mình, Tenma mỗi ngày đều đi theo Tsunami, Tsunami là một người tiền bối đã dạy cho cậu rất nhiều điều. Sau khi biết mình đã lọt vào trận chung kết, Tenma lập tức gọi điện cho Tsunami mời anh đến xem trận đấu, Tsunami nghiêm túc gác lại biển xanh của mình một thời gian và đến thị trấn Inazuma để cổ vũ cho cậu nhóc. Về việc Tachimukai được Haruna mời đến khai sáng cho Shinsuke, giờ Shinsuke đã thực sự trở thành thủ môn, Tachimukai tự nhiên muốn xem đứa nhỏ hậu bối ở Raimon này biểu hiện như thế nào nên đã đi cùng Tsunami.
Fudou nhanh chóng liếc nhìn xung quanh và thấy rằng Kabeyama cũng đã đến và đang ngồi ở một góc xa, sau đó nhìn vào khu vực nghỉ ngơi của Dragonlink, Senguuji Daigo đã đích thân tới để chỉ huy, hắn dường như thấy Kazemaru sốt đến thất điên bát đảo, thế là yên tâm nhốt cậu tại phòng VIP làm con tin. Fudou cho rằng lần này nhất định là một trận chiến khốc liệt khác giống như của đội Inazuma Japan sau Little Giant, cậu vội vàng nhắc nhở Kidou: "Kidou, trông chừng Raimon cẩn thận!"
(Thất điên bát đảo: Ở vào tình trạng lao đao, khốn đốn, nguy kịch)
Sau đó cậu vội vàng đẩy xe lăn lùi lại dọc đường, Kidou còn chưa kịp kéo cậu lại, trọng tài đã thông báo hai đội vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu trận đấu. Fudou vừa bước vào hành lang liền lấy điện thoại di động gọi cho Tachimukai, ngay khi điện thoại được kết nối, cậu ngay lập tức nói: "Đừng xem trận bóng đá nữa. Còn có nhiều việc quan trọng hơn, cùng Tsunami đến dưới lòng đất ngay lập tức." Cậu nhanh chóng cúp máy lại đi gọi Kabeyama. .
Senguuji Daigo nhìn thấy Fudou rời khỏi sân, hắn ta vội vàng ra lệnh cho người tại phòng VIP: "Trông chừng Kazemaru Ichirota cẩn thận, hình như có người đang muốn gây rắc rối."
Cả hai đội đã chuẩn bị sẵn sàng, Gouenji nhìn thấy trọng tại giơ còi lên miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã muộn rồi!"
Có lẽ đó là sự may mắn của quân kháng chiến, mặc dù Senguuji Daigo đã bắt được Kazemaru, nhưng rõ ràng hắn ta không biết rằng Kazemaru đã gửi tin tức cho quân kháng chiến. Kira và Midorikawa lái chiếc xe thể thao của họ đến tòa nhà thương mại của tập đoàn Senguuji, Tobitaka, Kogure, Toramaru và Megane đã đợi ở phía đối diện của tòa nhà. Megane đang ngồi trong xe chở hàng, cùng lúc điều khiển ba chiếc máy tính xách tay, đầu ngón tay lướt trên bàn phím với tốc độ ánh sáng, tiếng bàn phím vang lên không ngừng, anh nói: "Cậu nói đúng, quả thật có một chiếc trong Tòa nhà thương mại của tập đoàn Senguuji đó có Mạch của thang máy khác biệt với những nơi khác, đáng lẽ phải làm thật tinh vi. " Anh nhấn bàn phím và nói thêm, "Tôi đã hack vào hệ thống an ninh và có thể điều khiển từ xa thang máy xuống tầng ngầm mà không cần chìa khóa. Tuy nhiên, tôi không chắc có thể đảm bảo thời gian đột nhập được bao lâu, nếu nhân viên bảo vệ sau khi biết chuyện, họ chắc chắn sẽ thiết lập tường lửa để ngăn chặn sự xâm nhập của tôi, khi đó chúng ta sẽ không có cách nào để vào được. Cậu phải vượt qua nhân viên an ninh và đến thang máy càng sớm càng tốt."
Kira nói: "Tầng ngầm nhất định phải có những lối vào khác. Nếu không, nếu xảy ra tai nạn, những người bên trong sẽ không thể ra vào thang máy. Hơn nữa, không gian ngầm có thể chứa một sân vận động, tuyệt đối không có khả năng là mới xây dựng thêm, hẳn là kiến trúc cao ốc này vốn đã được lên kế hoạch sẵn từ lâu." Megane trả lời: "Vậy tôi sẽ cố gắng tìm đơn vị thi công tòa nhà này, hack vào hệ thống của họ và tìm ra sơ đồ kiến trúc của tòa nhà."
Toramaru nhìn đồng hồ: "Bây giờ đã là mười hai giờ, trận bóng đá sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh lên!" Megane nói: "Đừng lo lắng, cho dù Senguuji Daigo thực sự có một đội bóng có thể vô địch thì làm sao anh ấy có thể thay người trước sự chứng kiến của tất cả mọi người ..."
Tobitaka đang ngồi ở ghế lái đột nhiên lao ra khỏi xe, giơ điện thoại di động lên cho họ xem thời sự thời sự, bản tin là cảnh đội bóng Seidouzan gặp tai nạn ô tô trên đường cao tốc, và huấn luyện viên Saginuma của họ đang được đưa lên xe cứu thương. Midorikawa không thể tin được và chộp lấy điện thoại, Toramaru lẩm bẩm: "Ồ không... Senguuji Daigo có thể được thay thế một cách công khai..."
Midorikawa lo lắng nói: "Thông điệp mà Kazemaru đưa ra cho chúng ta là '11/11 cầu thủ có thể khai phá năng lực triệu hồi hóa thân', nếu thật sự thay đổi thành một đội bóng như vậy, Raimon lại chỉ có 4 hóa thân, thật sự là không thể chống lại được."
Tobitaka ném điện thoại trở lại ghế lái, dùng hết sức buộc chặt khăn đầu: "Tôi không nhịn được nữa rồi! Cho dù có phải vi phạm pháp luật để đánh nhau, tôi cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì." Toramaru nhanh chóng ôm chặt Tobitaka: "Tobitaka - senpai, anh không thể! Nếu chúng ta xông vào một cách hấp tấp, một khi họ thắt chặt an ninh, chúng ta sẽ không thể vào được nữa."
Kira nói: "Đừng tranh cãi nữa! Chúng ta ấn định thời gian đi. Nếu sau nửa tiếng nữa mà Megane vẫn không tìm được lối vào khác ở đâu, chúng ta sẽ dùng phương pháp của Tobitaka để xông vào!"
Nửa giờ trôi qua, Megane vẫn không tìm được gì. Kira đặt kính xuống, cởi áo khoác, nới lỏng khăn quàng cổ rồi nói: "Tobitaka, Toramaru và Kogure, bốn người chúng ta vào trong, Midorikawa và Megane ở lại đây, nếu có ai đuổi theo ra ngoài, Midorikawa, cậu lái xe ngay lập tức và đưa Megane đi cùng. "Hãy đến sân vận động Amano Mikado."
"Nhưng..." Midorikawa đột nhiên cảm thấy, Kira dù sao cũng là một doanh nhân tai to mặt lớn, nếu anh muốn xông vào, có lỡ thất bại, tập đoàn Kira sẽ bị liên lụy, dù sao cậu cũng chỉ là một thư ký nhỏ, ra mặt sẽ có lợi hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Midorikawa, Kira có lẽ biết cậu đang nghĩ gì nên hỏi: "Cậu còn nhớ chuyện chúng ta đã làm trước đây không?" Midorikawa nghe vậy bĩu môi: "Chuyện cũ có nhất thiết phải nhắc lại không?"
Kira mỉm cười nói: "Vì cậu còn nhớ ngày xưa chúng ta đã phá hủy bóng đá của người khác như thế nào nên hôm nay coi như hòa nhé." Midorikawa bằng lòng.
Megane đưa cho Kira một cái nút nhỏ trên tay: "Ngay khi mọi người bước vào thang máy, hãy nhấn nút và tôi sẽ điều khiển thang máy đóng cửa và đi xuống."
Kira đeo chiếc túi nhỏ quanh cổ anh, ra lệnh một tiếng: "Đi thôi!"
Fudou triệu tập Tsunami, Tachimukai và Kabeyama, bốn người họ bước đến hành lang của khán phòng, Fudou chỉ vào phòng VIP gần đó, đúng như dự đoán, họ nhìn thấy Kazemaru và một người đàn ông mặc áo choàng trắng đang cầm ống tiêm bên cạnh. Vừa rồi Tsunami nghe nói Senguuji Daigo gây ra vụ tai nạn ô tô của Seidouzan để thuận lợi chuyển đổi đội bóng, cậu vốn đã rất tức giận, bây giờ nhìn thấy Kazemaru bị bắt, lập tức xắn tay áo lên: "Senguuji Daigo nghĩ người của đội Inazuma Japan là ai chứ? ?Tôi sẽ không bao giờ buông tha hắn."
Tachimukai khuyên anh trước tiên bình tĩnh lại: "Nhìn mấy người bảo vệ canh giữ lối ra ở hai bên phòng, người đàn ông bên trong hình như không biết võ công gì, nhưng không biết ống tiêm trong tay hắn có phải có độc hay không. Muốn đánh bại bọn chúng rất đơn giản, vấn đề là nếu ống tiêm đó đâm vào Kazemaru-senpai hoặc bất kỳ ai trong chúng ta thì sẽ rất khủng khiếp."
Fudou nói: "Tôi có một ý tưởng, các cậu có thể tìm cho tôi một chiếc kính viễn vọng. Tôi sẽ chỉ huy ở đây, nếu thấy người kia rời Kazemaru mooth chút, hai ngời chặn hai tên vệ sĩ ở hai bên, một người còn lại vào cứu Kazemaru. Thế thì sao?"
"Phương pháp này không tệ, nhưng..." Kabeyama nhìn về phía xa, người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh Kazemaru: "Nếu người đàn ông đó không rời đi, chúng ta sẽ không thành công? Với cả, khi nào chúng ta phải chờ tới khi nào hắn ta mới đứng dậy được?"
"Vậy chúng ta còn có thể làm cái gì?" Fudou vừa dứt lời, khán giả đã ầm ĩ lên, thông qua màn hình lớn phía trên sân vận động có thể nhìn thấy rõ ràng, khi trận đấu bắt đầu chưa đầy năm phút, bốn tiền đạo của Dragonlink đã triệu hồi hóa thân của họ để chặn đường của Ryouma. Tachimukai khẩn trương nói: "Bốn tiền đạo đều là người sử dungj hóa thân, Raimon như vậy làm sao trụ được đến cuối hiệp một?"
"Chết tiệt! Cho dù đám người Tenam triệu hồi hóa thân để chống cự, phía sau tiền đạo Dragonlink vẫn còn sáu hóa thân khác chưa được sử dụng, chưa kể hiệp một, e rằng bọn họ cũng không trụ được mười lăm phút." Fudou đập vào chiếc xe lăn: "Kazemaru! Dù dùng phương pháp nào cũng phải giải cứu Kazemaru ngay lập tức. Vì cậu ấy đã có thể sao chép một số hướng dẫn phát triển năng lực hóa thân, đồng thời cũng đã nhắc nhở chúng ta rằng Dragonlink là một đội của tất cả các hóa thân, có lẽ anh ấy sẽ biết sự tình bên trong về hóa thân của Dragonlink. Chúng ta hãy đi nhanh thôi!"
Tsunami, Tachimukai và Kabeyama vội vàng đi vòng sang khán phòng bên kia, Fudou đẩy xe lăn ra đến lan can, nghiến răng nghiến lợi nắm lấy lan can chậm rãi đứng dậy. Đứng tựa vào lan can để xem trận đấu còn hơn là ngồi trên xe lăn. Fudou nhìn xuống sự hỗn loạn trên sân và Ryouma, người đang sợ hãi và choáng ngợp trước bốn hóa thân, chợt nhớ lại lần Someoka bị chấn thương bởi pha truy cản thô bạo quá mức của mình. Bây giờ cậu lại bị gãy xương bàn chân, thực sự đang nhận quả báo. Cậu cười khổ nói: "Ryouma! Sư phụ của cậu, Someoka Ryuugo là tên nam tử hán, cậu là đệ tử của hắn, đừng để sư phụ của cậu thất vọng!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[GOUKAZE] SAI LỆCH
Fanfic[GOUKAZE|FANFIC] [27/08/2023 - 10/09/2023] SAI LỆCH ( 错位) Tác giả: 小菇子 / Lofter@xgzdecaogaoxiang (Trong vài tháng qua, tôi không có việc gì để xem lại Inazuma Eleven, và tôi cũng được biết rằng sẽ có một phần mới Tenbin no Ares vào tháng 10. Tôi khô...