Chương 4

552 55 6
                                    

Đầu của Phổ Minh hiện tại đang rất đau.

Chỉ là một cái chạm, tại sao lại đau như vậy? Cả người lại còn ê ẩm.

"Phổ Dân? Đệ tỉnh? Uyển Đình, mau đi lấy nước cho nhị thiếu gia rửa mặt."

Một giọng nam tử từ đâu đó vang lên, Phổ Minh ù ù cạc cạc mở mắt ra, lại thấy trần nhà bằng gỗ phủ một tầng sa trướng hoàn toàn không phải là trần nhà của cậu.

Nhìn sang trái, lại thấy bản thân đang nằm trong một gian phòng kiểu cổ, đồ đạc nếu so với những gian thất trong cố cung mà cậu từng tham quan qua thì lại có phần đơn sơ hơn.

Nhìn xuống thân, quần áo cũng là quần áo của nam nhân thời phong kiến, chất vải mềm mịn mát mẻ, có thể thấy chủ nhân của bộ y phục này phải là con nhà có của ăn của để, chỉ là không thích phô trương nên nơi ở mới không có quá nhiều nội thất sang quý.

Nhìn về phía phát ra âm thanh. Một nam tử gương mặt nhã nhặn tuấn tú đang ngồi bên giường, nét mặt hiện rõ sự quan tâm ân cần nhìn về phía cậu.

Phổ Minh biết nam nhân này là ai.

Cậu hít một hơi thật sâu, lại thở ra. Quyết định nằm xuống lại giường nhắm mắt.

Lại mơ rồi, nên tỉnh thôi.

Nam nhân kia thấy cậu hành động kỳ lạ liền lo lắng hỏi: "Sao vậy, vẫn chưa khỏe hẳn sao? Ta cho người đưa đại phu tới nhé?"

Phổ Minh chỉ muốn thoát khỏi giấc mộng này càng nhanh càng tốt, qua loa đáp lại: "Không sao, không cần."

Người kia thấy vậy hình như có chút không vui, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn:

"Đệ đừng cậy mạnh, nhịn đói lâu như vậy lại thêm phạt quỳ dưới nắng, đệ cứng đầu như vậy chỉ rước thêm họa vào thân, phụ thân sẽ không xuống nước đâu."

Không ổn rồi, cái gì cũng không đúng. Bình thường trong giấc mơ kia chỉ cần cậu thực lòng muốn dậy, nhắm mắt ngủ trở lại liền có thể dậy, lần này không được, lại còn...

Phổ Minh loạng choạng bật dậy. Ngươi kia thấy thế liền vươn tay tới muốn đỡ cậu, cậu lại hốt hoảng hất tay hắn. Nghĩ ngợi một hồi lại thấy bản thân làm vậy có chút không đúng, nói thêm vào: "Em... Đệ... vừa tỉnh dậy... cơ thể không tự chủ được... đã có chuyện gì sao?"

Phải. Rốt cục là chuyện gì đang diễn ra vậy?

Lúc nãy nghe người này gọi cậu Phổ Dân, cậu cũng mơ hồ đoán bản thân chắc lại nhập mộng, nhưng mà không phải. Mộng của cậu dù có thật đến mức nào, những người trong đó đều là những gương mặt xa lạ do não cậu tự tạo ra. Ví dụ như người đàn ông ngồi bên cạnh cậu đây, theo đúng như tình tiết chính là anh trai của Trần Phổ Dân.

Anh trai của Trần Phổ Dân, chứ không phải anh trai cậu!

Anh trai cậu, Trần Lạc Vinh, hiện phải đang ở nước ngoài định cư cùng vợ, thay mặt bố cậu quản lý sản nghiệp gia đình tại đó, chứ không phải ngồi ở đây bên cạnh cậu mặc bộ đồ như thiếu chủ thời phong kiến thế này!

Người trông-giống-anh-trai-nhưng-không-phải-anh-trai kia thở dài, nói:

"Đệ có phải ngủ lâu đến hồ đồ rồi không? Ta biết đệ không muốn ta tham dự chiêu thân của vương gia, nhưng đâu cần vì thế mà hành hạ bản thân như vậy. Đệ cũng phải hiểu cho phụ thân, người thân là tộc trưởng, có hai hài tử đều là Địa khôn, theo đúng nguyên tắc phải cử một người thuộc tông gia tham dự tuyển tú, trừ phi bất khả kháng mới đến lượt phân gia. Ta thân là trưởng tử, đảm nhận trọng trách này cũng là điều nên làm mà thôi."

[ABO | PondPhuwin | F4 ] XUYÊN KHÔNG GẶP PHẢI TRỌNG SINHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ