Chương 10

488 46 14
                                    

"Ta nghe nói nhi tử của Binh bộ Thượng thư có tài nhạc cầm thiên bẩm, lại còn là một kỳ thủ xuất chúng. Nay đến cả chữ Thánh hiền cũng am hiểu hơn người, tài mạo thế này, xem chừng chẳng còn chừa lại gì cho các khuê tú khác rồi."

Trở lại với tình huống hiện tại, Phổ Minh sầu não nhận ra hoàng hậu không hài lòng với mình, đành phải nghĩ cách khéo léo đáp lời. Chợt nhớ tới văn mẫu của Lạc Vinh từ đợt tộc hội, cậu cứ vậy mà bê ra dùng lại luôn:

"Tạ Hoàng hậu khen thưởng. Phổ Dân chỉ xem kỳ cầm như thú vui để tu tâm dưỡng tính, cũng xem như có chút tài mọn để hầu hạ phu quân giải khuây, không dám đem ra so tài hơn kém. Phụ thân Phổ Dân có dạy, phận là Địa khôn, không có tài mới là đức, luân lí chữ nghĩa Phổ Dân được học cốt cũng chỉ để bồi dưỡng phẩm hạnh, không làm mất mặt gia phong mà thôi."

Lâm Dương đế hài lòng mỉm cười: "Quả đúng là nhi tử Trần gia, ai nấy tư chất đều hơn người. A... Phong nhi, chuyện Phổ Dân là Địa khôn, ngươi hẳn phải biết rồi đi?"

Lâm Nhã Phong nãy giờ vẫn ngồi thẫn người lúc này mới nhận ra phụ hoàng vừa nhắc đến tên mình. Hắn đáp lại bằng chất giọng khàn đặc:

"Hồi phụ hoàng, nhi thần... không biết."

Trịnh Minh Tâm nghe vậy liền không hài lòng, y vừa định lên tiếng, Lâm Dương bên này đã nhìn Phổ Minh cười lớn:

"Thật đúng là vi diệu! Nhìn ngươi hôm nay... đúng là khiến ta hoài niệm lại dáng vẻ của hoàng hậu khi trước, y cũng từng ngay tại lễ chiêu thân cho ta một phen sửng sốt như lúc này đây."

Trịnh Minh Tâm bị phu quân của mình gợi nhắc đến một mảng ký ức đáng quên, giận quá hóa thẹn, bao nhiêu lời định nói ra cũng chỉ đành nuốt lại vào trong.

Mà Lâm Nhã Phong đã không còn tâm tư để chú ý đến lời nói của người khác, trong mắt hắn lúc này chỉ còn có hình bóng Phổ Dân mặc quần áo dành cho nam tử Địa khôn khi nãy cúi đầu trước hắn hành lễ.

Ngay khi tên của Phổ Dân được chưởng sự Thanh Vọng các xướng lên, Nhã Phong cảm thấy phổi hắn như sắp nổ tung rồi.

Hắn được trao cho cơ hội sống lại một kiếp, người mà hắn tâm niệm bấy lâu rốt cục đã có thể đứng trước mặt hắn, cho hắn biết rằng hắn và y có thể đường hoàng mà ở cạnh nhau. Thế nhưng hắn lúc này đã không còn là người có thể dành tất cả tình cảm cho riêng mình y nữa.

Rốt cuộc Nhã Phong hắn đã phạm phải tội lỗi gì mà ông trời lại dày vò số phận hắn như vậy?

Nếu như Phổ Dân xuất hiện sớm hơn, vị trí chính phi chắc chắn sẽ thuộc về y.

Không, phải là hậu phi của hắn sẽ chỉ dành cho một mình y, không cần có thêm bất cứ ai khác.

Nhã Phong chầm chậm nhắm chặt mắt, nhiều năm ngồi trên vương vị, một câu 'nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy' hắn hiểu hơn bất cứ ai, huống hồ mọi sự đều đã an bài, hắn có muốn cũng không thể thay đổi được kết quả.

Chỉ là...

Giây phút Phổ Dân bước đến trước mặt hắn, Nhã Phong còn vọng tưởng cho rằng kiếp này người kia thân phận thay đổi. Dù không thể đem tất cả yêu chiều đặt lên người y, hai người bọn họ xem như duyên nợ vẫn còn chưa dứt.

[ABO | PondPhuwin | F4 ] XUYÊN KHÔNG GẶP PHẢI TRỌNG SINHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ