Chương 17

328 40 6
                                    

Nhật Đăng ngồi bên bàn cờ trong thiên viện, trong tay cầm một quân trắng, chuyên tâm vào việc phá vỡ thế cờ.

Không gian bốn bề tĩnh lặng, trong không khí phản phất mùi bội lan hương nhàn nhạt, từng làn khói mỏng cuộn vào nhau, nhẹ nhàng chạm vào lớp sa trướng, lượn quanh gian phòng bày trí tao nhã tạo nên khung cảnh an tĩnh mà vô cùng thanh khiết.

Bình thường Nhật Đăng luôn bận rộn xử lý việc sổ sách trong vương phủ, nếu không thì cũng 'được' thúc phụ của y triệu vào cung dặn dò hỏi han, ít khi có được thời gian rãnh rỗi thế này.

Chỉ tiếc có quá nhiều người không muốn để y cô đơn buồn chán một mình.

"Thưa vương phi, Phác trắc phi muốn được gặp người."

Nguyệt Đông bước đến cạnh y, cúi đầu nói.

"Để nàng vào đi."

"Dạ."

Cùng với một tiếng vang rất nhỏ, cánh cửa gian phòng bật mở, Phác Mạn Nhu uyển chuyển bước vào. Nàng dù là những ngày được vương gia triệu đến hầu hay chỉ đơn thuần là ở trong phòng gảy đàn tiêu dao thì vẫn luôn diện một thân y phục sáng ấm, họa tiết hoa bướm phi thường cầu kỳ, trái ngược hoàn toàn với Nhật Đăng thường hay vận y phục màu sắc nhã nhặn dịu mắt.

Những người thiên viện bên trái rất thường hay ghé thăm Nhật Đăng, kéo y vào những cuộc trò chuyện về đủ thứ chủ đề trên đời.

Nhật Đăng không quá thích tán gẫu nhưng cũng không xa cách các nàng.

Thân là chính thất, giữ không khí hòa hợp giữa các thê thiếp trong vương phủ là trách nhiệm của y.

Cũng có lẽ vì vậy mà các nàng cho rằng y và các nàng đều là người cùng một phe.

Chuyện Phổ Dân trắc phi mạnh tay trừng trị cung nữ, hại Sở Hạ cách cách bị vạ lây phải đóng cửa tự vấn khiến cho không ít người ở thiên viện cánh trái âm thầm bất bình, Phác Mạn Nhu cũng không là ngoại lệ. Tuy nói Sở Hạ không được phép hầu hạ vương gia trong một thời gian dài sẽ giúp nàng có nhiều cơ hội được vương gia để ý đến hơn, nhưng dù sao hai người họ cũng cùng chung một chiếc thuyền, nếu để cho Phổ Dân chiếm được sự nương trợ của vương phi thì chỉ có hại cho nàng chứ không hề có lợi.

Nhật Đăng thấy nàng tiến vào hành lễ cũng không bất ngờ, chỉ ra hiệu nàng đến ngồi, bảo Ngọc Tiêu mang trà đến mời nàng, rồi lại hướng mắt về ván cờ đang dang dở.

Y cất giọng điềm tĩnh. "Việc gì mà hôm nay Phác trắc phi lại đến thăm ta vậy?"

Phác Mạn Nhu nhẹ nhàng ngồi xuống, cười nói: "Mấy ngày nay tiết trời lạnh lẽo u quạnh, hoa viên buồn tẻ không có gì để ngắm, ở mãi trong phòng thì không hay nên muội muốn tới trò chuyện với vương phi.  Muội không làm quấy nhiễu huynh chứ?"

Nhật Đăng hạ một quân cờ xuống. "Nào có. Chỉ là hiện tại đang trong đợt rét nhất của mùa đông. Các muội nếu không có gì thì nên ở lại thiên viện bảo dưỡng thân thể cho tốt, đừng để bị mắc phong hàn."

Phác Mạn Nhu tay cầm tách trà do Ngọc Tiêu mang đến, nhấp một ngụm nhỏ rồi mỉm cười đáp lời y: "Vương phi lúc nào cũng lo lắng cho bọn muội."

[ABO | PondPhuwin | F4 ] XUYÊN KHÔNG GẶP PHẢI TRỌNG SINHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ