"Được rồi." Vương Nhất Bác vừa lòng mỉm cười, búng một ngón tay, đống củi kia liền bùng lên một ngọn lửa trong nháy mắt. Nhiều ngọn lửa nhỏ chiếu vào mắt Vương Nhất Bác, chỉ cần không phải bị lão mắt, người nào cũng có thể đọc được khát vọng đang nổi lên trong mắt hắn.
Bảo bối, ngươi phải trở về nhanh nha.
Nhưng vào lúc này, xa xa trong rừng lại phát ra một trận sát khí tận trời, khiến những chim muông dã thú chạy tứ tán khắp nơi. Vương Nhất Bác bị tiếng chim kêu hấp dẫn nhìn về nơi đó.
Chết rồi, đó là nơi của bảo bối!
Tâm niệm vừa động, Vương Nhất Bác lập tức thi triển pháp thuật bay tới chỗ Tiêu Chiến đã đi, nhưng đột nhiên có hơn mười vị bạch y nữ tử xuất hiện từ lùm cây bốn phía quấy rầy kế hoạch của hắn.
Những nữ nhân này mỗi người đều có sát khí bức người, hừ hừ, vừa thấy đã biết không có gì tốt cả.
"Không biết các vị tỷ tỷ tìm ta có việc gì?" Vẻ mặt của Vương Nhất Bác thoải mái tự tại, còn dành thời gian lấy một cái cây đẩy đẩy dập tắt ngọn lửa.
"Chủ nhân nhà ta muốn mời Tiêu công tử cùng phu nhân vào Vô Hận Cung làm khách."
"Nga? Chủ nhân nhà ngươi." Vương Nhất Bác nghiền ngẫm nói: "Sẽ không phải là cái người thích tự mình đa tình lần trước khiến tướng công nhà ta thương tích đầy mình, là lão thái bà yêu trâu già thích ngặm cỏ non?"
"Ngươi nói cái gì?" Nữ tử cầm đầu hai mắt bốc hỏa, giận dữ nói: "Thật to gan, dám vũ nhục chủ nhân nhà ta như thế? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Bọn tỷ muội! Mọi người cùng nhau đem nàng về nhà." Áo trắng phiêu nhiên mà động.
"Các ngươi nói nhiều quá." Vương Nhất Bác cười nhạo, sắc mặt theo đó trầm xuống – mười giây đi qua, bốn phía đều yên tĩnh.
Đám nữ nhân vừa rồi toàn bộ điều nằm xuống đất, sắc mặt như tro tàn.
"Ngưu đầu mã diện, sau khi trở về nói với Diêm vương, mạng của các nàng là do ta hạ thủ, dương thọ còn lại của những người này để ông ta giữ lại, tốt nhất là bù đắp tuổi thọ cho những người bị ngộ phán đi." Vương Nhất Bác cuồng vọng cười to, hướng tới không trung hét lớn một tiếng, liền hư không tiêu thất, nháy mắt vô tung vô ảnh.
Bên kia, Tiêu Chiến đứng im tại chỗ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn người trước mắt. Khuôn mặt của người này quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn nữa, làm cho trong lòng y trong khoảnh khắc dấy lên lửa giận hừng hực.
Bạch Linh phu nhân.
Nữ nhân này trên giang hồ xưng là ma nữ. Tuổi tác không rõ. Nhưng trong võ lâm rất nhiều người sáu mươi bảy mươi tuổi đều nghe đại danh của ả, chỉ cần nghe thấy đã biến sắc.
Bạch Linh thích nhất các thanh niên tài giỏi, tính dâm, những nam tử trước kia bị ả chộp tới đều tinh tẫn vong nhân, xác bị quăng nơi hoang dã, Tiêu Chiến cũng là người đầu tiên được coi là tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nữ nhân thiên kiều bách mị, khí thổ ngọc lan.
"Lần trước gặp, Tiêu công tử đi vội vã, không kịp cùng thiếp thân nói lời tạm biệt, chắc không phải vì thiếp thân chiêu đãi không chu toàn sao?"
Tiêu Chiến sắc mặt âm trầm. Hừ, ngươi nếu chiêu đãi chu toàn, ta đây còn có mệnh đứng ở chỗ này cùng ngươi vô nghĩa sao?
"Nếu nói như thế, tại hạ thật có chỗ không phải."
"Ha ha, công tử khách khí như vậy làm gì?" Môi đỏ của nữ nhân hé mở: "Nhiều ngày không thấy, xem ra sắc khí của công tử cũng không tệ. Thiếp thân lần này tự mình đến, là muốn thỉnh Tiêu công tử đến quý phủ chơi một chuyến, công tử sẽ không không hãnh diện chứ?"
"Xem ra tại hạ thật sự phải cô phụ ý tốt của phu nhân." Tiêu Chiến ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta phụng mệnh song thân, cùng nương tử tham gia đại hội võ lâm, chỉ sợ không có thời gian đến quý phủ."
Trong đôi mắt đẹp của mỹ nhân hiện ra tia ghen ghét.
"Giang hồ đồn đại Tiêu công tử đối với phu nhân yêu thương có thừa, xem ra đồn đại không sai. Một khi đã như vậy, thiếp thân đành phải thỉnh Tiêu công tử cùng vị phu nhân kia đến Vô Hận Cung làm khách."
"Ngươi!" Tiêu Chiến trong lòng căng thẳng.
Chết!
Trái tim đập một cái, thân thể y vừa chuyển đã nghĩ phải trở về.
"Không cần đi, giờ muốn đã quá muộn." Bạch Linh phu nhân cười đắc ý nói.
Tiêu Chiến sát ý mười phần: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Bạch Linh phu thân bày ra bộ dáng đáng yêu điềm đạm: "Thiếp thân chỉ hy vọng có thể cùng Tiêu công tử ngươi công phó vu sơn, làm một đôi phu thê ân ái..."
"Thật là có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, chuyên môn câu dẫn tướng công nhà người ta."
"Ngươi, ngươi!" Bạch Linh không thể tin mà nhìn Vương Nhất Bác từ trong rừng đi ra: "Ngươi là như thế nào..."
"Không có việc gì chứ?" Tiêu Chiến vội vàng kéo hắn qua bên cạnh mình, trái xem phải xem, nhìn trên nhìn dưới, sợ hắn bị tổn thương.
Vương Nhất Bác vẻ mặt hạnh phúc, liếc mắt tràn ngập khiêu khích đối với nữ nhân đang tức giận đến méo mũi kia: "Hắc hắc, ta không sao, bảo bối ngươi yên tâm đi."
Thấy hắn lông tóc vô thương, Tiêu Chiến giờ mới yên tâm.
Một lần nữa đối điện với Bạch Linh, y nói: "Hảo ý của phu nhân tại hạ đa tạ, như vậy cáo từ." Nói xong liền lôi kéo Vương Nhất Bác rời khỏi.
"Hừ" ống tay áo của Bạch Linh phu nhân run lên: "Muốn chạy, đâu có dễ." Ả bừa bãi cười to, sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm đôi nam "nữ" trước mắt.
Tiêu Chiến nhìn tình thế này, trong lòng hiểu rõ một trận ác chiến là không thể tránh được. Đem Vương Nhất Bác bảo vệ chặt chẽ ở phía sau, y không di chuyển mắt nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Bạch Linh.
Bạch Linh phu nhân là cao thủ kinh thế, võ công thâm sâu khó lường. Ngược lại với mình, lại không có... chút phần thắng nào.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể đưa tay chịu trói?
Không được, nhưng thế nào cũng phải để Vương Nhất Bác bình an vô sự mà rời đi.
[Hết chương 21]
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX | Ver] Hắn Là Vương Phi Của Ta | Ngọn Gió Cô Đơn
ParanormalTruyện được chuyển ver từ nguyên tác: Hắn Là Vương Phi Của Ta | Tác giả: Ngọn Gió Cô đơn (孤独的风) | Nguồn: Bạch Gia Cư | Edit: Tiểu Bạch Dương (C18 đến hết) | Beta: Thảo Trần - Thể loại: Đam mỹ, Huyền huyễn, Sinh tử, Có một chút xuyên không, Hài hước...