Hai người vệ sinh dọn dẹp xong cũng mới hơn 7 giờ, đối với một ngày nghỉ vẫn là quá sớm.
Ăn xong bữa sáng, anhngáp một cái, lại lăn lên giường, "Cục cưng có muốn dậy không? Hay là ngủ nướng tiếp với anh đi?"
"Không muốn dậy," cậu nói, "Để em gọi điện báo cho mẹ một tiếng rồi mình ngủ tiếp."
anh vùi trong chăn bông mềm mại nghe Thái Hanh nói chuyện điện thoại với mẹ.
Giống hệt trong tưởng tượng của anh, cậu không có thái độ kiêu căng mất kiên nhẫn với cha mẹ thường thấy ở thiếu niên tuổi này, cậu nhẫn nại đáp từng câu lải nhải, hứa hẹn đảm bảo hôm nay sẽ về nhà sớm ăn cơm, cuối cùng còn nũng nịu nói: "Yêu mẹ nhiều."
Đứa trẻ không tiếc biểu đạt tình yêu với cha mẹ là rất hiếm thấy, và chắc chắn cũng là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương ngập tràn.
Cúp điện thoại, Thái Hanh nằm lại lên giường, tướng tá cao to nhưng cứ thích dính sát vào người anh, cử chỉ quấn người quả thật rất giống một con cún bự, cậu ôm hôn Chính Quốc, xác nhận cảm xúc của anh mấy lần, cuối cùng mới hỏi: "Vợ ơi, anh hết buồn rồi à?"
"Ừm, hết rồi." anh đáp.
"Ồ..."
Thái Hanh ngồi dậy, tóc tai bù xù ngơ ngác gật đầu.
Cậu đang rơi vào tự trách, đại khái là trách mình chưa hoàn thành tốt vai trò chăm sóc người ta, cũng chưa kịp chứng minh bản thân là một người bạn trai lý tưởng, anh đã tự bình phục từ bao giờ.
Lỡ như anh lại trốn vào chỗ nào đó len lén khóc mà cậu không phát hiện ra, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cậu nổi giận với chính mình.
"Cục cưng, lần trước anh kể cho em chuyện thầy anh bị bệnh, còn bệnh rất nặng, em nhớ không?"
cậu đúng là có chút ấn tượng, tiếp tục gật đầu."Thầy ấy vẫn đang nằm viện, tình hình... không quá lạc quan, cho nên anh hơi sợ," anh nói, "Nhưng anh nghĩ thông rồi, thầy vẫn hay nói với anh, người sống cả đời này đương nhiên sẽ có nuối tiếc, nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức, nghe theo vận mệnh, dù thật sự đến ngày phải ra đi cũng sẽ thấy thỏa lòng."
Thấy tiểu Hanh đã tiếp nhận câu chuyện, anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục rèn sắt lúc còn nóng: "Cho nên cục cưng, em hãy quên hết bộ dạng khóc lóc xấu xí ngày hôm qua của anh đi, được không?"
"Không đâu," Thái Hanh không cần suy nghĩ đã lắc đầu, cố chấp nói: "Không hề xấu, rõ ràng anh thế nào cũng đẹp, em muốn nhớ kỹ tất cả."
Cậu thích Điền Chính Quốc, thích vẻ ngoài xinh đẹp, thích tính cách lạc quan dí dỏm, thích anh luôn dịu dàng dung túng mình, thích làm tình với anh, cũng thích len lén nắm tay anh ở chốn đông người, thích toàn bộ mọi thứ thuộc về anh, bao gồm cả vẻ yếu ớt không mấy có thể diện kia.
Dù chỉ là cánh hoa hồng nhăn nát nhàu cũng sẽ được hiệp sĩ ngốc nghếch cẩn thận nhặt lên cất vào túi, xem như báu vật.
nhìn mái đầu xù xù ủn đến trước ngực mình, lại bất đắc dĩ mềm lòng, "Thôi được, nghe lời cục cưng."
Thái Hanh "ừm" một tiếng, trở mình, cánh tay chống bên gối, hơi đè lên người anh vây kín anh vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán anh.
Bên ngoài trời đầy mây, rèm cửa bị kéo kín mít, chỉ có một ngọn đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng ấm.
Bỗng dưng Thái Hanh phát hiện toàn thân anh đều lọt thỏm trong cái bóng của mình, cậu không buông, anh cũng không trốn, giống như đang cam tâm tình nguyện bó mình trong phạm vi nhỏ hẹp đầy dịu dàng đó.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, Thái Hanh ngây ngốc bật cười một tiếng, "Anh nhỏ quá đi."
anh cũng cười gõ cậu, "Nói gì thế, anh nhỏ chỗ nào?"
"Thì thân thể nho nhỏ, lại còn gầy. Anh xem, em chỉ động nhẹ một cái là ôm trọn được anh rồi," Thái Hanh vẫn ngây ngô cười, "Ăn một cái Tết mà anh không mập ra gì cả, em thì mập thêm hai cân đấy, chỉ tại bà nội nấu cơm ngon quá."
Cậu kéo tay Thái Hanh đặt lên cơ bụng mình, "Sờ thử đi, sắp không còn nữa rồi."
anh cực kỳ không khách khí sờ soạng mấy lần mà không nhận ra chỗ nào thay đổi, cơ bắp vẫn căng chặt, đường cong rất vừa vặn.
Anh há miệng cắn lên vai Thái Hanh, "Giỏi lắm Hanh bé ngoan, em đang chê anh lùn? Còn dám khoe khoang cơ bụng?"
Không biết là ai ra tay cù léc đối phương trước, sau đó là hỗn chiến ném gối đầu, muốn bao nhiêu ấu trĩ liền có bấy nhiêu, cuối cùng cả hai lăn vào ổ chăn ôm nhau cười.
Thái Hanh chơi mệt, đè lại cổ tay anh không cho anh động đậy.
Phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn hai nhịp thở dồn dập đan xen vào nhau, Thái Hanh nhìn vào mắt người dưới thân, vô thức cúi đầu cùng anh tiếp một nụ hôn.
Cậu dán lên môi anh, nhẹ giọng thì thầm: "Eu gosto mesmo de você."
Chính Quốc rất thích nghe bạn trai nhỏ nói tiếng Bồ Đào Nha, anh đồng ý vô điều kiện rằng ngôn ngữ là một ngành học cực kỳ thần bí và gợi cảm.
Nhưng không phải lúc nào cũng có thể dụ cho cậu mở miệng, không phải muốn nghe câu nào là được nghe câu đó, còn phải dựa vào vận may.
Hiện giờ anh đột nhiên bị một câu tiếng Bồ tập kích đến trở tay không kịp, chưa kịp hỏi nó nghĩa là gì đã nghe thấy Thái Hanh giải thích: "Nghĩa là, em rất thích anh."
Thái Hanh vừa nói xong đã ngượng, lập tức quấn chăn lăn sang bên cạnh đưa lưng về phía Chính Quốc, "Em muốn ngủ."
anh tốt bụng hiếm thấy, không nhân cơ hội này mà trêu chọc nhóc con nữa, chỉ lấy điện thoại mở phần mềm phiên dịch ra.
Một lát sau, anh vỗ vỗ Thái Hanh, "Cục cưng ơi."
cậu sắp ngủ thật, mơ mơ màng màng đáp lại: "... Hửm?"
anh dán sát vào hơn, kề trán lên lưng cậu thành kính đến khó hiểu, anh nói: "eu também."
/eu também. có nghĩa là: Anh cũng vậy./
anh không cho mình là người tốt, chỉ vì cái gọi là vui vẻ mà anh thay đổi bạn giường hết người này đến người khác.
Trong phạm trù bạn giường, không sa vào tình cảm yêu đương là tầng bảo đảm đầu tiên cho một mối quan hệ tốt đẹp, nói dối đúng lúc và đúng liều có lẽ sẽ tránh được rất nhiều chuyện phiền toái, anh tự biết rõ trong lòng.
Nhưng với Kim Thái Hanh thì không giống thế.
Anh hối hận lúc vừa quen biết cậu đã lựa chọn nói dối, từ đó trở về sau mỗi một bước đều chỉ có thể đi càng lúc càng xa.
Anh không nỡ phụ lòng nhóc con, càng yêu thích bao nhiêu lại càng thấy tội lỗi bấy nhiêu.
Chiếc ốp điện thoại nóng như than vào đêm 30 Tết, mỗi một đêm chiều chuộng dung túng, phát âm tiếng Bồ Đào Nha sứt sẹo, đều là tất cả những gì anh có thể bù đắp bằng lòng chân thành nhất của mình.
Nhưng dù bù đắp biết bao nhiêu, anh vẫn cảm thấy bản thân quá xấu xa tồi tệ.
![](https://img.wattpad.com/cover/364599070-288-k933500.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
주된 대답은 너야.
Fanfiction🐯🐰 nguồn: khotangdammy vào văn án đọc cụ thể link raw và tác giả gốc