23.2: Làm như tổng tài bá đạo trong teefic ngôn tình không bằng ấy?

268 40 4
                                    

Cả căn phòng hiện tại chỉ còn lại một mình Lan Ngọc. Cô thất thần ngồi phịch xuống giường.

Gương mặt đã sớm tái nhợt như thể vừa nghe tin giãn cách xã hội, không có khả năng chấp nhận sự thật rằng bản thân đã phân hóa thành Alpha. Lan Ngọc chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này, 99% hóa ra cũng chỉ là một con số.

Mả cha nó chứ.

Còn kế hoạch phân hóa thành Omega cấp SS để dằn mặt con nhỏ đáng ghét thì sao?

Giờ trở thành Alpha rồi còn dằn mặt như nào được nữa trời? Con nhỏ đáng ghét đảm bảo đang hả hê lắm, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khó ưa.

Cô bất lực thở dài: "Cay thế nhỉ..."

À mà khoan.

Phân hóa thành Alpha không phải là càng dễ để trêu chọc con nhỏ đó sao?

Ây không, bậy rồi, không thể được.

Lan Ngọc liền tự tát vào mặt mình một cái. Hành vi lạm dụng ưu thế của Alpha để đàn áp Omega yếu đuối hơn thật sự rất mất dạy, cô không hiểu sao bản thân có thể có được cái suy nghĩ mà mình vốn rất căm ghét này.

Không, không thể nào.

Tuyệt đối Nọc Nọc sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy đối với Thùy Trang

Nhưng mà...

Nhắc đến Thùy Trang mới nhớ.

Lan Ngọc vẫn còn nhớ mang máng hình bóng của Thùy Trang trước khi cô rơi vào hôn mê bốn ngày trước.

Ngoài ra thì không còn nhớ được gì nữa.

Chắc con nhỏ đáng ghét đó phải biết đã xảy ra chuyện gì chứ nhỉ?

...

Thôi kệ mẹ.

Hôm nay biết ngần nấy chuyện là quá đủ rồi, Nọc Nọc không muốn nghĩ thêm thứ gì khác nữa.

Cô vươn vai rồi thả người xuống giường, sau gáy với lưng có chút tê mỏi khiến cô phải hơi rêи ɾỉ, đồng thời cảm giác quái dị giữa hai bắp đùi khi bị thứ kia ma sát lại một lần nữa truyền đến.

"..."

Bà già mày!

Alpha cái *beep*.

Phiền vcl.

____________________________

Khoảng nửa tiếng sau, bà Ninh và ông Ninh cùng nhau đến bệnh viện.
Bởi vì Lan Ngọc hiện tại đã tỉnh nên hai người họ đã có thể tự do đi vào phòng cách ly. Bà Ninh vừa bước xuống xe liền hướng thẳng đến phòng bệnh của con gái.

Ông Ninh thì ở lại sảnh bệnh viện để làm thủ tục chuyển phòng.

Lan Ngọc đang nhàm chán nằm trên giường chơi điện thoại. Cô cuối cùng cũng chịu đối mặt với việc bản thân đã thực sự trở thành Alpha, dù trong lòng vẫn vô cùng không phục.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bất ngờ bị ai đó đẩy ra.

Lan Ngọc nghe thấy tiếng mở cửa

thì tò mò ngước lên nhìn, lập tức trông thấy bà Ninh có chút khẩn trương bước tới. Cô nhanh chóng tung chăn sang một bên, xuống giường xỏ dép rồi nhào tới sà vào lòng ba, "Mẹ~"

Giọng điệu phát ra vô cùng ngọt ngào.

Đã lâu rồi cô chưa có làm nũng với bà như một đứa trẻ như vậy.
Bà Ninh cũng dịu dàng ôm con gái vào lòng, "Có nhớ mẹ không?"

Lan Ngọc gật gật đầu: "Nhớ chứ."

Cô ngửa mặt nhìn bà Ninh, "Chứng dị ứng của mẹ sao rồi? Có đỡ hơn chưa ạ?"

Bà Ninh cưng chiều nhìn đôi đồng tử trơn bóng của Lan Ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, "Con đừng lo, mẹ đỡ hơn nhiều rồi."

Lan Ngọc mỉm cười mãn nguyện, "Dạ."

Mẹ của cô có chứng dị ứng lông chó bẩm sinh, mỗi khi tiếp xúc với lông chó đều sẽ vô cùng mệt mỏi.

Bà Ninh: "Thế còn con thì sao? Bây giờ có còn thấy không thoải mái ở đâu không?"

Lan Ngọc: "Khỏe như vâm ấy mẹ, không có chỗ nào là không ổn cả."

Bà Ninh: "Ừm, vậy là được."

Lan Ngọc hơi nghiêng đầu sang nhìn ra sau lưng bà Ninh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của ông Ninh nhưng vẫn không có thấy, liền hỏi: "mẹ, ba không đi cùng mẹ sao ạ?"
Bà Ninh: "Ba con đang đi làm thủ tục chuyển phòng bệnh cho con, đợi một lát nữa sẽ tới sau."

Lan Ngọc: "Vâng."

Cô cũng rất nhớ ba nha...

Một lúc sau, Lan Ngọc thành công chuyển đến phòng bệnh thường.

Thứ vi diệu nhất hậu phân hóa thành Alpha đối với cô chính là khả năng cảm nhận tin tức tố của những người xung quanh. Cô cảm tưởng như mình vừa chuyển sinh sang thế giới mới vậy, mọi thứ đều rất khác biệt so với trước đây.

Vừa kì lạ nhưng cũng vừa phiền phức.

Ngửi được mùi người khác thực ra cũng không có gì hay ho lắm.

Có điều với cô, tức tố hương sữa trên người bà Ninh khi ngửi vào thì lại rất dễ chịu, đúng là tin tức tố nói lên toàn bộ tính cách, người ôn nhu đến hương thơm cũng có thể tạo cho người khác cảm giác ôn nhu. Đồng thời cô cũng nhận ra bản thân mình không xảy ra sự bài xích trước tin tức tố Alpha trên người ông Ninh, có lẽ là vì có quan hệ máu mủ, mỗi khi ngửi được hương vị của ba trái lại cô đều cảm thấy rất thoải mái.
____________________________

Khoảng 6h tối.

Mỹ Thiện và Lộ Dư sau khi tan tầm cũng cùng nhau đi đến thăm Lan Ngọc.

Thùy Trang thế mà không có đến.

Mỹ Thiện kể lại rằng Thùy Trang học nhóm ở nhà Ngọc Huyền thì được gia đình nàng giữ lại ăn bữa tối, phải ăn xong rồi sau đó mới đến bệnh viện thăm Lan Ngọc được.

Hơn nữa, nàng còn nhắn lại rằng sẽ kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm đó cho Lan Ngọc biết.

Hai bên gia đình đều tự hiểu trong lòng, không đề cập thêm đến vấn đề này nữa.

Họ muốn để hai đứa trẻ giải quyết riêng với nhau. Đại gia đình năm người liền vừa nói chuyện phiếm vừa ngồi chờ Thùy Trang.

_________________________

Hơn nửa tiếng sau.

Cửa phòng bệnh "cạch" một cái được mở ra.

Thùy Trang đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng chào hỏi toàn bộ người lớn.
Lan Ngọc ngay khi vừa nhìn thấy Thùy Trang, cơ thể không hiểu vì lí do gì đột nhiên nổi lên phản ứng, ham muốn chiếm hữu Thùy Trang dâng lên như nước lũ cuộn trào trong lòng, khiến cho cô phải tự kinh sợ bản thân mình.

Eo wtf cảm giác quần què gì dzẫy?

Làm như tổng tài bá đạo trong teefic ngôn tình không bằng ấy? Chiếm hữu cái cc gì?

Não bộ của Nọc Nọc ơi, mì chọt số? (*)

... Haiz, có lẽ vì mới phân hóa thành Alpha, dây thần kinh phản ứng của cơ thể này hình như đang hơi bị ngáo đá, có lẽ cần thêm chút thời gian để làm quen.

Chắc chắn là vì như vậy thôi.

"Thùy Trang đã đến đây rồi." bà Ninh vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, "Vậy hai đứa cứ thoải mái trong này nói chuyện, mọi người sẽ ra ngoài đợi nhé."

Bốn bậc phụ huynh âm thầm trao đổi ánh mắt, lần lượt ăn ý đứng lên rời khỏi phòng.
Không gian rộng rãi hiện giờ chỉ còn có hai người.

Thùy Trang bình thản bước lại gần Lan Ngọc.

Cô nhìn thấy Thùy Trang, cảm giác đầu tiên chính là ngứa mồm, "Uây, chị Trang sao đến thăm em sớm thế?"

Thùy Trang nghe thấy lời nói đầy mỉa mai, vô cùng bình tĩnh đi đến ngồi xuống trên sofa, không cảm xúc đáp: "Ừ nhỉ, biết thế đáng ra nên để thêm nửa tiếng nữa hẵng đến."

Lan Ngọc: "..."

Cả hai người họ cùng không hẹn mà lườm nhau cháy mắt, bầu không khí trong chốc lát đầy một vẻ giương cung bạt kiếm.

Nhưng không hiểu sao.

Lan Ngọc càng nhìn chằm chằm Thùy Trang thì lại càng muốn gần gũi nàng hơn. Đúng là phiền thấy bà cố mà, mấy cái cảm giác dở hơi rốt cuộc có biến đi ngay không thì bảo? Ghét vãi chưởng.

Cô không tự nhiên di dời tầm mắt, lạnh lùng hỏi Thùy Trang, "Cái hôm mà tao phân hóa..."
Cô còn chưa nói xong.

Thùy Trang đã đột ngột đứng dậy, tiến về phía cô.

Hương thơm ngọt muốn chảy nước của Thùy Trang như có như không phảng phất quanh đầu mũi của Lan Ngọc, len lỏi vào sâu bên trong linh hồn của cô.

Bản năng của con mãnh thú trong người lập tức kêu gào đòi ăn, Lan Ngọc có thể dễ dàng cảm nhận người anh em dưới chăn đang hưng phấn ngóc đầu lên chào hỏi Thùy Trang.

Lan Ngọc: "..."

[ 8990 - Cover ] SAU KHI PHÂN HOÁ, TÔI ĐÁNH DẤU ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ