Tiết học thứ hai kết thúc.
Đàm Dục Sơn chờ thầy Nhậm rời đi rồi mới bước vào lớp 10/1, chuẩn bị giải oan cho Lan Ngọc. Dù sao cũng không thể để học trò của mình bị bạn cùng lớp hiểu lầm dẫn đến những chuyện không hay, hơn nữa tội danh quấy rối tình dục trong mắt mọi người cũng rất nghiêm trọng.
Ông đứng trên bục giảng, mở miệng định nói.
Đúng lúc này.
Loa phát thanh truyền từ phòng phát thanh trường đột nhiên rục rịch vài tiếng động, kèm theo đó là giọng nói của Lan Ngọc.
"Alo alo."
Chất giọng đặc biệt êm tai.
"Ờm, tôi là học sinh lớp 10/1 Lan Ngọc."
"Gần đây mọi người đều nghe qua tin tức bịa đặt về tôi và bạn cùng lớp Thùy Trang phải không? Người nào từng học qua giáo dục công dân rồi đều sẽ rõ xúc phạm Omega là hành vi rất vô đạo đức. Vậy nên đừng để tôi bắt gặp bất kì ai trong các cậu còn cố chấp lan truyền lời đồn nực cười này. Một lần nhắc lại chuyện này sẽ là một lần tôi tìm tới kẻ đó xé nát miệng."
Cho dù là người trưởng thành hay trẻ vị thành niên, Alpha hoặc Beta chỉ cần có chút hành động xâm hại Omega đều tính là có tội, không thể dùng số tuổi của kẻ phạm tội mà thoái thác.
Thế cho nên, Alpha đi đâu cũng phải cầm theo thuốc ức chế, mọi lúc mọi nơi.
"Vượt quá giới hạn tôi thậm chí có thể đâm đơn kiện, không tin có thể thử xem."
Lan Ngọc nói một mạch rồi tắt micro, rời khỏi phòng phát thanh.
Nhẹ nhõm hẳn.
Loa phát thanh truyền ra một chút tạp âm, sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Lớp 10/1 đồng thanh ồ lên, người nào người nấy thi nhau nhìn về phía Thùy Trang.
Nàng rũ mắt, không rõ đang nghĩ gì.
Đàm Dục Sơn: "......"
Tuyên bố trước toàn trường, nói ra được câu "sẽ xé nát miệng kẻ đó", quả nhiên là Lan Ngọc việc gì cũng dám làm. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu cô dùng loa phát thanh làm trò này.
Đàm Dục Sơn tăng xông.
Làm như vậy, những người trong trường vốn chưa biết gì về chuyện này thì giờ đã biết cả rồi, đã không đơn giản chỉ là nói miệng với nhau mới biết được nữa.
Đúng là ngu dốt cộng nhiệt tình thì sẽ phá hoại mà.
Đàm Dục Sơn trấn tĩnh giải quyết chuyện cấp bách trước: "Thầy có chuyện muốn thông báo với cả lớp."
Toàn thể học sinh nhìn về phía Đàm Dục Sơn.
"Thầy đã nghe bạn Ninh và bạn Nguyễn cùng nhau đối chiếu xác thực, chuyện quấy rối tình dục này chỉ là hiểu lầm thôi." Đàm Dục Sơn nhìn Lộ Dao Y nói, "Phải vậy không Thùy Trang?"
Cả lớp tức thì chuyển hết ánh mắt về chỗ ngồi của nàng.
Thùy Trang im lặng vài giây, nhẹ gật đầu.
Đàm Dục Sơn hài lòng vì Thùy Trang hiểu ý ông, "Hiểu lầm đôi khi sẽ hại chết một mạng người, Thùy Trang và Lan Ngọc là hoàn toàn trong sáng. Cả lớp về sau tuyệt đối không được bàn luận thêm về vụ việc này, ai không tuân thủ tôi sẽ phạt nặng người đó."
Cả lớp trăm miệng một lời: "Rõ thưa thầy."
Đàm Dục Sơn: "Được."
Ông nói xong liền chạy vội lên phòng phát thanh bắt kẻ gây rối.
Chủ nhiệm khoa cũng biết chuyện này.
Vì thế, Lan Ngọc bị bắt ra đứng phạt ở sân thể dục, kéo theo người nằm không cũng trúng đạn a.k.a trưởng ban phát thanh của trường ra đứng cùng.
Lan Ngọc đột nhiên cảm thấy mình là một con báo.
Trưởng ban phát thanh trường là một đàn chị Omega lớp 11/8.
Đàn chị Omega bị oan vừa đứng phạt vừa tủi thân rơi nước mắt, Lan Ngọc liền xin cho nàng được trở về lớp trước, nhận đứng phạt thay cho phần của đàn chị. Bản thân cô biết rõ chị gái Omega này là do cô làm liên luỵ, tự giác cúi người trịnh trọng xin lỗi nàng, thái độ thành khẩn cũng coi như là tạm chấp nhận.
Tuy Lan Ngọc ngày thường hay gây rắc rối như sợ thiên hạ không đủ loạn, nhưng cô không phải người không hiểu nhân tình thế thái, tất nhiên vẫn phân biệt được đâu là đúng đâu là sai.
Thầy chủ nhiệm khoa liền đồng ý.
Đàn chị Omega được trả lại tự do, khóc sướt mướt chạy về lớp học.
Lan Ngọc thì tiếp tục đứng phạt thêm hai tiết ở sân thể dục.
-
Cái nết quá trời quá đất của Lan Ngọc, toàn trường nhất trung ai ai cũng biết.
Lan Ngọc dùng loa phát thanh đe doạ vài câu thực ra vẫn có tác dụng. Một số người đã chọn tin tưởng cô, dù gì tổn thương Omega không phải chuyện đơn giản, nếu Lan Ngọc thật sự làm vậy với Thùy Trang, hẳn sẽ bị cảnh sát đến tận trường gông cổ. Tuy nhiên lại có số khác không cho là như thế.
Bọn họ vẫn lén sau lưng cô bàn luận về chuyện này.
Còn cảm thấy Thùy Trang thật là đáng thương.
Bị một học sinh hư hỏng không có tiền đồ như Lan Ngọc bám lấy, có thể không đáng thương sao?
Thương phát khóc luôn.
Bọn họ lại tiếp tục khóc thuê cho Thùy Trang. Thùy Trang, nữ học bá phẩm cấp cao tuyệt mỹ vô song người thường với không tới, cứ như thế bị Lan Ngọc làm nhục, đổi lại là bọn họ đã sớm nghỉ học vì xấu hổ.
Haiz...
Hai tiết học trôi qua rất nhanh.
Lan Ngọc cuối cùng cũng được trở lại lớp, hiện tại là giờ cơm trưa, dãy phòng học học sinh chẳng còn lại mấy mống. Chỉ có trước cửa lớp 10/1 đang tụ tập một nhóm người, vẫn sôi nổi bàn tán chuyện gì đó.
Alpha, Omega hay Beta đều ở đây.
Diệp Anh cùng Thẩm Dịch Xuyên cũng đứng buôn chuyện, nhân tiện chờ đợi Lan Ngọc.
"Ô!"
Một nam sinh Omega trông thấy cô, giơ tay vẫy vẫy, "Đại tỷ!"
Cậu ta tên là Jun Phạm, là một trong những người bạn cùng lớp có giao tình rất tốt với Lan Ngọc.
Lan Ngọc đi về phía bọn họ.
"Lan Ngọc" Diệp Anh cười, "Cảm giác hai tiết đứng phạt thế nào?"
Diệp Anh cùng Diệu Nhi trước đây thông đồng làm bậy cũng từng có slot đứng phạt chung với Lan Ngọc. Nhưng cô vẫn không muốn bạn bè bị liên luỵ, ai làm người nấy tự chịu, bèn bảo Diệp Anh cùng Diệu Nhi đi trước. Còn vụ làm ảnh hưởng đến đàn chị Omega trưởng ban phát thanh kia thì cũng là vạn bất đắc dĩ.
Cũng tại vì chỉ người đó mới có chìa khóa mở cửa phòng phát thanh.
Lan Ngọc phất tay: "Đứng thêm vẫn được."
Miễn là không phải thầy Đàm nói tiếng ngoài hành tinh bắt cô nghe, còn lại phạt như nào mà chẳng được.
"Lan Ngọc, giờ không ai dám hó hé gì về chuyện cậu với Thùy Trang nữa," Bạn nữ Omega cùng lớp tên Quỳnh Nga cười nói, "Cậu dùng cách cũ quả nhiên vẫn là có tác dụng."
Lan Ngọc qua loa, "Đừng nhắc chuyện này nữa, đói bụng rồi."
Cô đi về hướng nhà ăn, "Gọi cơm rang đi."
-
Lan Ngọc ăn xong cơm trưa thì trở về phòng học.
Cô và Jun Phạm ngồi cùng bàn, vị trí ở gần cửa sổ hàng cuối cùng của dãy ngoài.
Ba năm cấp II bọn họ vẫn luôn ngồi cùng một chỗ như vậy. Bàn trong góc lớp dường sinh ra là để dành cho hai người họ, chưa từng có ai muốn tranh đoạt. Lại cũng bởi vì trước giờ vốn dĩ thành tích học tập tệ hại, chỉ có thể cùng nhau ngồi dưới đáy xã hội.
Hai người tất nhiên không có cảm nghĩ gì về vấn đề này cả.
Lan Ngọc về chỗ ngồi xuống, hai chân thon dài gác lên mặt bàn.
"Đại tỷ," Jun Phạm ngồi cạnh Lan Ngọc, "Đánh bài không?"
Lan Ngọc lấy điện thoại với tai nghe ra, "Mày tự đánh đi."
Jun Phạm: "Oki."
Lan Ngọc vén tóc mai lên đeo tai nghe.
Jun Phạm vô tình đưa mắt ra cửa sau, vừa đúng lúc nhìn thấy Thùy Trang từ nơi đó đi vào, một thân tiên khí phiêu dật như nữ thần bước tới. Không thể không thừa nhận, Thùy Trang thật sự xinh đẹp, là một tuyệt sắc giai nhân chính hiệu, bản thân cậu là Omega mà còn suýt nữa kiềm lòng không nổi mà rung động với nàng.
Nếu cậu là Alpha, khẳng định sẽ theo đuổi Thùy Trang.
Cậu chọt chọt vai Lan Ngọc, "Tỷ."
"Chuyện gì?"
"Mày nói xem Thùy Trang vì sao vẫn bình chân như vại vậy?" Jun Phạm nhìn Thùy Trang nói, "Không lẽ cô ấy cứ mặc kệ người ta bảo mày cưỡng bức cô ấy như thế sao?"
Lan Ngọc: "......"
Jun Phạm thật sự thiếu hụt EQ, mở miệng là xả ra cái thứ gì đâu không.
Lan Ngọc nhìn theo tầm mắt Jun Phạm, thấy Thùy Trang ngồi ngay trước bàn mình, nhìn qua không giống như bị chuyện này gây ảnh hưởng. Dường như thật sự một chút cũng không để bụng người ta xì xào với nhau rằng nàng bị cô cưỡng bức.
Cô giật giật khoé miệng: "Có ma mới biết trong đầu nàng ta đang nghĩ cái gì."
Thùy Trang không để tâm người ta nói gì về các nàng.
Nhưng cô để ý.
Họ sẽ nghĩ cô thực sự thích Thùy Trang mất.
"Đại tỷ....." Jun Phạm nói, "Tao nói cái này mày đừng giận....."
Lan Ngọc nghe vậy nhìn Jun Phạm, "Nói đi."
"Thùy Trang thật sự thật sự rất xinh." Jun Phạm nhìn Thùy Trang từ phía sau nở nụ cười vô tri, "Trước đây chưa phân hoá đã là hoa khôi hạng 1 hạng 2 rồi, giờ còn trở thành Omega cấp S, thêm một phần nhu nhược bớt một phần kiêu kỳ, còn ngày càng kiều diễm như thế, tao thân là Omega mà còn muốn gần gũi với cô ấy."
"Jun Phạm," Lan Ngọc hơi hơi nhíu mày, "Ngứa mồm à?"
Cả gan ở trước mặt cô khen Thùy Trang xinh đẹp, chán sống thật rồi sao?
Jun Phạm lập tức giả vờ mếu máo, "Đại tỷ, mày đã nói sẽ không giận tao."
Lan Ngọc: "Thôi bỏ đi, con người rộng lượng sẽ không chém giết bừa bãi."
Jun Phạm cợt nhả cười nói: "Thùy Trang là Omega cấp S ưu tú như vậy, không biết vị Alpha may mắn được làm bạn đời của cô ấy sẽ là ai đây."
Lan Ngọc ghét bỏ mà hừ lạnh một tiếng: "Alpha nào phải tuyệt vọng lắm mới tìm đến nàng ta."
___________
Trường nhất trung này mỗi buổi chiều đều có bốn tiết lên lớp, chẳng qua tiết cuối ngày nào cũng là tiết tự học, sau giờ tự học, học sinh mới có thể về nhà.
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Đàm Dục Sơn đứng lớp tiết cuối, chọn ra đội ngũ cán bộ lớp xong xuôi liền rời đi.
Lớp trưởng Ngọc Huyền ở trên bục giảng vừa làm bài vừa quản lớp.
Đàm Dục Sơn chân trước mới vừa đi, Jun Phạm liền lập tức chạy đến cửa sau dõi theo thân ảnh đang dần khuất xa, tận đến khi ông biến mất ở chỗ ngoặt cuối hành lang mới chạy về chỗ ngồi báo cho Lan Ngọc, "Đại tỷ, thầy Đàm đi rồi, mau chuồn."
Nghe vậy, Lan Ngọc trực tiếp thu dọn cặp sách chuẩn bị marathone ra cổng trường.
Jun Phạm cũng bắt đầu thu dọn cặp sách.
Một lúc sau.
Lan Ngọc cùng Jun Phạm khoác cặp, tự nhiên như không mà bước ra khỏi lớp. Hai người bọn họ thường xuyên trốn tiết cuối đã chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, Đàm Dục Sơn cũng đã cảnh cáo họ vài lần. Tuy nhiên Lan Ngọc dĩ nhiên không nghe theo, ai doạ thì doạ ai đánh thì đánh, vẫn một bộ không quan tâm như cũ.
Ngọc Huyền nhìn chiếc bàn hai người trong góc lớp trống không, ngán ngẩm thở dài, đành lực bất tòng tâm mà nhìn Lan Ngọc và Jun Phạm ngang nhiên trốn tiết.
Ba năm cấp II đều như vậy, đã sớm quen.
Đàm Dục Sơn giờ cũng đã lười muốn tỏ thái độ về chuyện này rồi.
_______
BẠN ĐANG ĐỌC
[ 8990 - Cover ] SAU KHI PHÂN HOÁ, TÔI ĐÁNH DẤU ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN
Fiksi Penggemar________________ Ninh Dương Lan Ngọc ghét nhất trên đời này chính là con gái nhà hàng xóm, Nguyễn Thùy Trang. Từ ngày nhỏ Thùy Trang lúc nào cũng gắn liền với cái danh "con nhà người ta" trong miệng cha mẹ của cô, nên càng trưởng thành Ninh Dương L...