20: Ông trời thương cô, nhất định sẽ không để cô phân hóa thành alpha

299 39 2
                                    

Lại thêm một tuần nữa trôi qua. Hôm nay đã là thứ hai.

Lan Ngọc ngẩn người ngồi suy nghĩ suốt một tiết.

Cô đang định hết tiết này sẽ lên dãy lớp 12 tìm Kiều Nghệ Huân nói chuyện, bởi vì tổi thứ bảy tuần trước cô đã đồng ý với Thùy Trang rằng sẽ yêu cầu Kiều Nghệ Huân không tiếp tục theo đuổi nàng. Ninh Uy Tín đã nói được thì phải làm được.

Nhưng cô ngồi suy đi tính lại suốt một tiết, lại thay đổi ý định, không đi tìm Kiều Nghệ Huân nữa.

Lan Ngọc ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thùy Trang ở ngay phía trên.

Cô muốn nói lại suy nghĩ của mình cho nàng, liền lựa chọn lấy điện thoại lén lút dưới ngăn bàn nhắn tin. Ngay khi khung chat của hai người trong Wechat vừa nảy ra, Lan Ngọc lập tức nhìn thấy câu "cảm ơn" rất khách sáo của Thùy Trang vào ngày sinh nhật nàng từ hồi tháng tám.

Ngón tay đang vuốt màn hình chợt khựng lại.

Cô trầm mặc trong chốc lát.

Thôi, vẫn là nên nói ra, mắc công con nhỏ đáng ghét đó lại tự luyến nữa thì mệt.

- Ê, có chuyện này.

- Hôm trước mày bảo muốn tao nói với chị Huân đừng theo đuổi mày nữa.

- Giờ tao từ chối được không?

Lan Ngọc sau khi nhắn xong thì ngẩng đầu lên nhìn Thùy Trang từ đằng sau, trông thấy nàng hình như đã nhận ra trong máy có tin nhắn.

Không lâu sau.

Thùy Trang trả lời.

- Sao lại thế?

Lan Ngọc đành phải thành thật nói ra suy nghĩ:

- Vì tao là người đã đồng ý cho chị Huân theo đuổi mày.

Cô nghĩ nghĩ rồi gửi thêm tin nhắn giải thích.

- Lúc trước chính tao nói chị ấy có thể thoải mái theo đuổi mày.

- Nên là...

Thùy Trang đọc được tin nhắn của Lan Ngọc mà hai mắt mở lớn. Lan Ngọc sao lại có thể đồng ý cho Kiều Nghệ Huân theo đuổi nàng được chứ?

Ngón tay Thùy Trang khẽ lướt nhanh trên bàn phím:

- Rốt cuộc là như thế nào?

Lan Ngọc vô thức gãi gãi đầu, không biết nên trả lời sao nghe cho thuận tai Thùy Trang.

Cô đành đánh liều, ăn ngay nói thật.

- Chị ấy hỏi tao có thấy cấn nếu chị ấy theo đuổi mày không.

- Tao bảo tao không cấn.

Thùy Trang nhìn chằm chằm dòng tin nhắn mới gửi của Lan Ngọc lúc lâu, trong lòng chợt dấy lên cảm giác khó chịu.

Cái đồ não phẳng này thế mà lại dám đồng ý cho người khác theo đuổi nàng? Chẳng lẽ không nghĩ người ta có thể sẽ theo đuổi nàng thành công sao?

Lan Ngọc cũng đâu phải không biết Kiều Nghệ Huân là trap Alpha? Trong lòng cô rõ ràng chưa từng có nàng, nếu không thì đã không làm như vậy.

Nàng hơi nghiến rang, hai ngón tay nhanh chóng gõ chữ.

Lan Ngọc.

- Mày là đồ ngu.

Lan Ngọc: "..."

Thùy Trang vẫn chưa dừng lại.

- Mày biết Kiều Nghệ Huân không tốt mà vẫn đồng ý cho chị ta theo đuổi tao.

Lan Ngọc, rốt cuộc là mày bị đần thật hay đang muốn trả thù đối thủ một mất một còn đấy?

Lan Ngọc: "..."

Nhưng mà, Kiều Nghệ Huân muốn theo đuổi ai thì là quyền của chị ta chứ?

Cô cảm thấy chuyện giữa mình với Thùy Trang dù sao cũng chỉ là thù riêng, không nên vì thế mà ra mặt ngăn cản bạn thân mình thích một người. Hơn nữa chị Huân cũng biết rõ cô không ưa Thùy Trang, ngày đó nghe chị ta hỏi vậy cũng đành đồng ý thôi chứ biết sao giờ, làm gì có lí do gì để mà từ chối đâu.

Nhưng hiện tại cô lại hối hận rồi.

Cô không hề muốn Thùy Trang rơi vào tay của tra Alpha Kiều Nghệ Huân.

Với cả...

Những lời của pháp sư Jun Phạm từng phán ra cô vẫn chưa có quên, gì mà Thùy Trang bị Kiều Nghệ Huân lừa lên giường chơi đùa tình cảm với đùa giỡn thân thể. Mỗi lần chỉ cần loáng thoáng nghe được chuyện này cô liền có thể cảm thấy tức giận. Cô không thể nào để điều đó xảy ra được, thế nên bây giờ mới phải tạm thời từ thù thành bạn với nàng.

Lan Ngọc cúi đầu nhắn tiếp:

- Dù sao tao cũng đã hứa sẽ bảo vệ mày, cho đến khi chị Huân chịu từ bỏ mày, ước định này của chúng ta vẫn sẽ còn hiệu lực.

...

Không thể không thừa nhận, một dòng này, đọc lên nghe thực sự rất ấm áp.

Thùy Trang trong nháy mắt đã nguôi giận.

Lan Ngọc tuy rằng đồng ý cho người ta theo đuổi nàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến lời hứa sẽ bảo vệ nàng không bị người đó tổn thương, nàng cũng không còn cách nào có thể giận dỗi cô thêm nữa.

Trong lòng Thùy Trang vẫn luôn tâm niệm rằng Lan Ngọc lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho mình, nhưng vì cái tôi cao quá mới không muốn thừa nhận. Nhìn cái cách cô chủ động nói ra sự thật về bạn thân hay sự chấp nhận trước mọi yêu cầu của nàng ngày hôm ấy, làm sao có thể sai được đây?

Nàng vừa hồi tưởng vừa mỉm cười.

Sau đó vui vẻ trả lời Lan Ngọc.

- Thôi được.

- Tao tha lỗi cho mày.

Tha lỗi cho mày, vì đã đồng ý để người khác theo đuổi tao.

Thùy Trang thầm nghĩ trong đầu, không có gõ ra.

Lan Ngọc: "..."

Con nhỏ này sao càng ngày càng không biết phép tắc vậy?

Được người ta nói cho thông tin bổ ích như thế, đáng lẽ nên luôn miệng cảm ơn rồi xúc động gớt nước mắt các thứ chứ? Vãi chưởng lại còn tha thứ? Con nhỏ rốt cuộc có hiểu Lan Ngọc cô đã phản bội bạn thân mình để-

Ủa khoan...

Cô thật sự là đang bán đứng bạn bè mình đấy à?

Lại còn dám lập giao ước với Thùy Trang? Người ta từ bạn thành thù còn các cô bây giờ là đang từ thù thành bạn sao?

Nọc Báo Thủ cảm thấy rất lúng túng.

Chuyện này mà lỡ để cho anh em biết, có khi nào sẽ bị mỗi người đứng xếp hàng tặng cho một đấm không?

....

Thôi không sao, cô làm như thế âu cũng là vì hai mẹ của Thùy Trang, chưa kể đây chỉ là những chuyện hai người họ nói riêng với nhau, người khác sẽ không thể biết.

Lan Ngọc tự trấn an mình một lúc, dần làm quen với chuyện mình đã "báo đốm" Kiều Nghệ Huân, sau đó liền gửi cho Thùy Trang thêm một tin nhắn.

- Mấy ngày nữa tan học tao sẽ đi về cùng với chị Huân.

Thùy Trang đọc xong có chút mờ mịt.

- Sao lại thế? Tưởng mày đi chung với tao?

Lan Ngọc nhanh chóng tỏ thái độ.

- Mày thấy tao với mày đi cùng nhau có khác gì Chaien với Nobita đi cùng nhau không? Nhìn nó kì vãi chưởng ấy.

Hiện tại hai người họ cũng xem như là đồng minh, tất cả là do Lan Ngọc đã không ngần ngại bán đứng bạn thân Kiều Nghệ Huân. Tuy nhiên trong mắt người khác, các cô vẫn còn là kỳ phùng địch thủ của nhau, nếu để bất kì ai biết được bọn họ bất ngờ thành lập liên minh riêng.

Thế thì đúng nhận sai không cãi được.

Cái kiểu lén lén lút lút này, Lan Ngọc cũng không hiểu sao mình lại phải khổ vậy.

Haish...

Thùy Trang nháy mắt liền hiểu ý cô.

Hai ngón tay lướt trên bàn phím:

- Thế nghe theo mày.

Chuông báo vào tiết hai đúng lúc vang lên, Lan Ngọc ngẩng đầu lên liền thấy giáo viên bộ môn tiếng Anh bước vào, thần tốc gõ tin nhắn gửi Thùy Trang:

- Trước mắt cứ như thế đi. Có chuyện gì thì nhắn vào đây là được.

Thùy Trang: 👍

____________________________

Buổi chiều tan học, Lan Ngọc đã sớm đứng chờ Kiều Nghệ Huân ở dưới nhà để xe.

Jun Phạm hôm nay có việc bận, đã đi về từ trước.

Lan Ngọc ngồi một mình trên xe đạp, đôi mắt nhìn theo mấy cây phượng vĩ đỏ chói nằm sừng sững thành hàng cạnh các dãy lớp học.

Một vài người bạn vào nhà xe nhìn thấy cô liền thân thiện chào hỏi, có cả Diệp Anh với Diệu Nhi, hai người họ còn tiện thể rủ cô cùng đi chơi.

Cô lắc đầu từ chối.

Bản thân Lan Ngọc còn không nhớ nổi ngoại trừ buổi sinh nhật tuần trước, đã bao lâu rồi cô không có đi chung với bọn họ.

Đợi cho Diệp Anh và Diệu Nhi Xuyên đã rời đi rồi.

Lan Ngọc bèn quay đầu về hướng mấy cây phượng vĩ, tiếp tục chống cằm lên đầu xe mà nhìn chằm chằm.

Không lâu sau, thân ảnh quen thuộc của Thùy Trang và Kiều Nghệ Huân xuất hiện trước mắt cô. Cô liền xuống xe, đi đến chỗ hai người bọn họ.

Thùy Trang không có chào cô, chỉ khẽ đưa mắt liếc sang.

Cô cũng nghiêng đầu, âm thầm nhìn nàng.

Hai người họ thần giao cách cảm, ăn ý dùng ánh mắt biểu đạt suy nghĩ chỉ trong một giây.

Cả hai đều ngầm hiểu.

Lan Ngọc lách qua người Thùy Trang, đi đến bên cạnh Kiều Nghệ Huân.

"Chị Huân."

Kiều Nghệ Huân ngạc nhiên nhìn Lan Ngọc, đáng lẽ tầm này cô đã sớm đạp xe về nhà rồi, "Lan Ngọc, chị tưởng mày phải đi lâu rồi chứ?"

"À." Lan Ngọc hơi ngẩng đầu cười, "Em chờ chị đi về chung."

Kiều Nghệ Huân hơi híp mắt: "Chờ chị về chung?"

"Lần trước không phải em đã hẹn sẽ cùng chị đưa Thùy Trang về nhà sao?" Lan Ngọc nói, "Để chị có thể có lí do đưa cậu ta về nhà một cách công khai."

Lan Ngọc tuần trước vì một câu nói này mà từ chối Kiều Nghệ Huân.

Tuần này.

Cô sẽ vì câu nói này, tạo ra cơ hội để được công khai bảo vệ cho Thùy Trang.

Kiều Nghệ Huân cười cười: "Phải rồi nhỉ, chị mày đánh giá cao tinh thần nói được làm được của mày đấy."

Lan Ngọc: "Chị Huân quá khen rồi, chúng ta đi thôi."

Kiều Nghệ Huân: "Ừm."

_________________________

Hoàng hôn Sài Thành phủ xuống mặt đất một màu cam thẫm. Lan Ngọc và Kiều Nghệ Huân đạp xe song song nhau, vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ. Hai người họ so với Thùy Trang đang một mình đạp xe phía trước tạo ra hình ảnh tương phản rất rõ ràng.

Lan Ngọc khẽ đưa mắt nhìn theo bóng hình đang đạp xe của Thùy Trang.

Trong lòng cảm thấy thật thoải mái.

Cô cuối cùng cũng không cần phải lén lút theo sau như trộm chó mà stalk hai người bọn họ nữa.

Tốt quá đi.

__________________________

Thoắt cái đã gần hết tháng chín.

Lan Ngọc hai ngày gần đây không những thường xuyên buồn ngủ mà tinh thần cũng vô cùng uể oải. Hễ tìm được cơ hội trốn học là cô sẽ chạy thẳng xuống phòng y tế.

Nhân viên y tế làm chút kiểm tra xong liền nói: "Không sao đâu, đây là dấu hiệu cho thấy em sắp phân hóa."

Lan Ngọc: "Dạ?"

Cô mở lớn mắt nhìn nhân viên y tế, "Em ấy ạ?"

Lần trước đến bệnh viện kiểm tra rõ ràng là đến giữa tháng sau mới phân hóa, cũng trùng với thời điểm sinh nhật cô. Sao có thể tự nhiên lại đến kỳ phân hóa sớm như vậy được?

Nhân viên y tế kiên định gật đầu, "Đúng vậy."

"Em sắp phân hóa thật sao?" Lan Ngọc nói, "Hay cô thử kiểm tra lại cho em lần nữa đi ạ?"

"Thường xuyên buồn ngủ cộng với tinh thần mệt mỏi, đây đều là dấu hiệu của việc sắp phân hóa, em không cần phải quá lo lắng. Hơn nữa phân hóa sớm thực ra cũng không phải trường hợp hiếm."

Nhân viên y tế chậm rãi nhắc Lan Ngọc, "Em nên về nhà chuẩn bị mấy đồ dùng cần thiết cho Omega, lúc nào cũng phải mang theo trong người, có nhớ chưa?".

Nói đoạn, cô lại nhìn vào báo cáo kiểm tra phân hóa của Lan Ngọc, ân cần nói: "Kể cả đồ dùng cần thiết cho Alpha cũng nên mang theo nữa, phòng trừ trường hợp em rơi vào đúng 1% còn lại thì còn có cái mà dùng."

Lan Ngọc: "..."

Cô rầu rĩ đáp lời: "Em biết rồi."

Và tất nhiên đó chỉ là câu trả lời cho có.

Ngày tiếp theo đi học, trong cặp của Lan Ngọc cũng chỉ bao gồm thuốc ức chế và bình xịt dành riêng cho Omega.

Mục tiêu Omega cấp bậc cao hơn Thùy Trang vẫn còn chưa có hoàn thành đâu.

Ông trời thương cô, nhất định sẽ không để cô phân hóa thành Alpha.

______________________

Sáng thứ tư.

Lan Ngọc càng ngày càng gần kỳ phân hóa liền ngủ đến mê mệt, tình trạng có chút nghiêm trọng. Cô cảm thấy bản thân không thể lết ra khỏi giường đi học nổi, đành viết đơn xin nghỉ ở nhà.

Bà Ninh hôm nay cũng bởi vì dị ứng lông chó nên ở nhà cùng với cô.

Ông Ninh thì đã đi công tác từ mấy ngày trước.

Lan Ngọc và bà Ninh ở nhà tự chăm sóc lẫn nhau. Cũng may ông Ninh hôm nay đang trên máy bay trở về 

__________________

Khoảng 3h chiều.

Lan Ngọc ngủ đến váng đầu chợt tỉnh lại. Cô mò đến điện thoại nhìn vào đồng hồ, suy nghĩ gì đó mà nhắn một tin cho Thùy Trang

- Hết giờ tao chờ mày ở đầu ngõ.

Thùy Trang nhanh chóng trả lời.

- Nghỉ ngơi đi, không cần đón tao đâu.

Lan Ngọc mệt mỏi đỡ trán, sau đó mới gõ tin nhắn trả lời.

- Không sao, tao đã hứa với mày rồi, với cả cũng chỉ là sắp phân hóa có chút mệt thôi. Nói chung không cần lo cho tao.

Thùy Trang đọc được tin nhắn của Lan Ngọc, trong tim dường như có chút ấm áp muốn tan chảy. Những ngày vừa rồi tan học trở về nhà, nàng chỉ cần hơi nghiêng đầu nhìn lại liền sẽ thấy Lan Ngọc vẫn đang theo sau mình. Cô đang cố gắng thực hiện đúng lời hứa với nàng, thật sự đã nói được làm được, không có nửa điểm lừa gạt nàng.

Con người Lan Ngọc vốn dĩ như vậy, khiến cho nàng không thể ngừng đem lòng yêu thương cô.

Từ bé đến giờ, chưa từng thay đổi.

Nàng đành cung kính không bằng tuân mệnh, thoải mái nhắn lại.

- Được.

_____________

Nhất trung tan học lúc 5h30, Lan Ngọc canh chuẩn thời gian bước ra khỏi cửa. Cô định sẽ đi đến đầu ngõ gần đường Xuân Cảnh đứng chờ, sau đó chỉ cần đúng lúc Kiều Nghệ Huân đi qua thì nói bừa rằng mình đang đi dạo rồi cùng họ trở về là được.

Lan Ngọc đạp xe, mặt trời hoàng hôn rọi chút ánh nắng yếu ớt lên lưng cô.

Cô dần dần đi đến gần đầu ngõ.

Bỗng nhiên một cơn choáng váng ập đến, trước mắt cô một mảng đen kịt, lập tức phải phanh xe lại.

Triệu chứng có chút giống lúc ngồi quá lâu, đứng lên sẽ thấy đầu óc hơi xây xẩm. Cũng may là chỉ kéo dài trong vài giây.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, chờ cho đại não ổn định thì sẽ đi tiếp.

Nhưng thật không may.

Cơ thể cô bất thình lình nóng bừng lên như có ngọn lửa lan ra từ trong lục phủ ngũ tạng, cảm tưởng như đang bị ném vào chảo dầu sôi mà lật qua lật lại. Tinh thần trở nên mơ hồ không rõ ràng, chỉ thấy bản thân vừa đau đớn vừa nóng rát như bị phỏng.

Lồng ngực cô nhói lên một cái.

Bỏ mẹ rồi...

Cô đây là hình như...Đang phân hoá...

Lan Ngọc run rẩy bước xuống dựng xe vào tường, động tác yếu ớt đến mức có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Cô cứ nghĩ đi đón Thùy Trang chắc chưa đến nửa tiếng nên sẽ không làm sao, thế nên đồ phòng bị đều chẳng hề mang theo. Ai mà biết được mới vừa ra đầu ngõ đã phân hóa luôn đâu.

Đen thôi, đỏ quên đi...

...

Cô liền gắng sức chống tay lên tường, men theo đó mà vô lực hướng về phía nhà mình đi thẳng.

Cả khuôn mặt cô bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi, đỏ bừng như đang phát sốt.

Cô vẫn còn chưa đi nổi mấy bước chân.

Bất ngờ một cơn đau ập đến như vũ bão từ hạ thân, cảm giác giống như có một con dao nhọn hoắt đang xẻ đôi cơ thể cô mà chui ra. Lan Ngọc không kịp nghĩ gì liền ôm bụng co quắp lại theo bản năng, hai chân đúng lúc không chịu nổi trọng lượng mà ngã quỵ trên đất.

Đau đớn đến mức cô còn không phân biệt được nước trên mặt mình rốt cuộc là mồ hôi hay nước mắt.

Đau...

Ai đó...Cứu với...

Cơn đau nhức xen lẫn với cái nóng phỏng tay thi nhau hành hạ cơ thể cô.

Lan Ngọc bất giác nhớ lại ngày đó Thùy Trang phát tình, toàn thân cũng nóng như thế này.

Thật sự không thể chịu nổi.

Đến mức chỉ muốn chết đi.

Đang ôm bụng trong đau đớn, chợt cô cảm thấy có luồng không khí mạnh mẽ bộc phát ra từ tuyến thể sau gáy. Một cỗ hương thơm trong trẻo liền truyền đến chóp mũi cô.

Mùi hương này...Là tin tức tố của cô sao?

Lan Ngọc không phân biệt được đây rốt cuộc là mùi gì, chỉ biết ngửi vào rất thơm.

Nhưng dưới cái nóng như đang trong lò hỏa thiêu, tinh thần cô đã kiệt quệ, dần dần mất đi khả năng suy nghĩ.

Cô khổ sở ôm lấy hạ thân nhức nhối từng hồi mà nằm cuộn người trên mặt đất lạnh lẽo, mồ hôi tuôn ra như suối.

Omega...

Cô đang trở thành một Omega...

Nhưng mà...

Sao cô chưa từng nghe nói, khi phân hóa thành Omega thì ở thân dưới sẽ đau đớn như vậy...?

____________________

Đôi chân thon dài của Thùy Trang đang đạp xe không ngừng nghỉ. Nàng cố gắng đi nhanh gấp đôi bình thường vì biết Khương Hựu Lễ đang đứng chờ mình ở gần nhà. Khương Hựu Lễ sắp phân hóa mà vẫn như cũ ra ngoài chờ đợi nàng về, nàng không muốn cô phải đợi quá lâu, liền gắng sức đạp xe nhanh nhất có thể.

Kiều Nghệ Huân hôm nay cũng đi theo Lộ Dao Y về nhà.

Vừa rời khỏi đường Xuân Cảnh tiến vào trong ngõ, Lộ Dao Y đột nhiên ngửi được mùi hương tin tức tố vô cùng mạnh mẽ của Alpha.

Là hương thơm của cây linh sam.

Omega liền không thể tránh thoát mà bị tin tức tốt Alpha ảnh hưởng.

Thùy Trang tỉnh táo nhận ra, ở đằng trước có ai đó đang phân hóa!

Là ai đang phân hóa...

Ninh...

Không lẽ là Ninh Dương Lan Ngọc?

Lan Ngọc, thế này là đang phân hóa thành Alpha sao?

Thùy Trang rùng mình một cái.

Tin tức tố của Alpha quá mạnh, cứ thế này sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng, liền không ngần ngại phóng xe như bay về đằng trước.

Kiều Nghệ Huân đương nhiên cũng cảm nhận được mùi tin tức tố.

Tin tức tố của Alpha này không mang theo địch ý.

Nhưng lại làm cho chị không nhịn được mà sợ hãi.

Mắt thấy Thùy Trang đang tăng tốc về phía trước, chị liền nghiến răng đạp nhanh theo.

Hai người đồng thời đi đến gần đầu ngõ.

Toàn bộ cảnh tượng phía trước phản chiếu vào đôi đồng tử đang mở to hết cỡ vì bàng hoàng của Thùy Trang.

Là Lan Ngọc đang đau đớn ôm bụng, nằm gục trên đất.

Tin tức tố mạnh mẽ đó đang tỏa ra từ tuyến thể của cô.

Thùy Trang vô cùng sửng sốt, đứng hình nhìn Lan Ngọc.

Alpha...

Lan Ngọc, vậy mà lại trở thành Alpha...

Thùy Trang chợt bừng tỉnh, không kịp suy nghĩ gì liền lao như bay đến chỗ Lan Ngọc

Nàng vừa đặt chân xuống đất đã vứt xe sang một bên, chạy đến quỳ xuống ngay cạnh người Lan Ngọc, tin tức tố hương linh sam ập vào khoang mũi khiến chân tay nàng như rã rời. Nàng biết mình không đủ sức đỡ Lan Ngọc ngồi dậy, chỉ có thể cố gắng lay tỉnh cô, "Lan Ngọc? Có nghe thấy tao nói không?"

Lan Ngọc mơ hồ mở ra đôi mắt trĩu nặng, nhìn người trước mặt.

Cô cảm thấy thiếu nữ xinh đẹp này, hình như rất quen.

Từng mảng thần trí dần dần được chắp vá lại với nhau, cô cuối cùng cũng xác định được người đang ngồi đây...

Hình như là Thùy Trang...

Hương hoa dạ lan yếu ớt tỏa ra từ sau gáy Thùy Trang như có như không vương vấn trước mũi cô, kích thích cô đến phát điên. Cô nhìn Thùy Trang bằng ánh mắt hung ác, từ tuyến thể lại càng tràn ra thêm nhiều tin tức tố.

Lan Ngọc đang vô cùng khao khát Thùy Trang.

Cô muốn Thùy Trang giúp cô giải quyết cơn khó chịu này.

Thùy Trang nhịn lại từng cơn run rẩy, bỏ xuống cặp sách từ trên vai, mở ra liền thấy ở bên trong là rất nhiều vật dụng cần thiết cho Omega, và, có cả đồ của Alpha.

Dẫu biết Lan Ngọc chỉ có khả năng 1% là sẽ trở thành Alpha.

Nàng cũng vẫn cẩn thận chuẩn bị cho mọi trường hợp, ngày nào cũng đem theo bên người.

Lại không ngờ, thế mà đến lúc này thật sự đã cần đến.

Nàng đang khó khăn muốn lấy bình xịt ức chế, bất chợt Lan Ngọc đang cúi gằm mặt, không nói không rằng tiến đến ôm lấy nàng.

Thùy Trang cứng đờ cả người.

Sau lưng lại vang lên giọng nói của Kiều Nghệ Huân.

"Lan Ngọc? Mày có sao không Lan Ngọc?"

Thùy Trang bị bao trùm hoàn toàn bởi hương linh sam, ép cho nàng thần trí điên đảo. Nàng đành phải ném cặp sách về phía Kiều Nghệ Huân rồi vừa thở gấp vừa nói: "Trong đó có đồ...chuyên dụng của Alpha...Mau...Mau lấy ra..."

Kiều Nghệ Huân nhanh tay mở khóa cặp sách, "Được rồi."

Lan Ngọc dựa hoàn toàn lên trên người Thùy Trang. Cô áp sát đầu mình vào sâu trong hõm cổ nàng, điên cuồng mà tham lam hít lấy hít để mùi hương dạ lan vương vấn trên đó.

"Thùy Trang... Sao mày thơm thế..."

Thùy Trang vòng tay ôm lấy eo Lan Ngọc, cả người nàng vô lực mà bủn rủn muốn nhũn ra.

Nàng hít sâu một hơi: "Lan Ngọc..."

Lan Ngọc cảm thấy ôm Thùy Trang vẫn chưa thể giải quyết được cơn sốt nóng trong cơ thể. Cô không ngừng dụi đầu trong lồng ngực Thùy Trang, lại tình cờ nhìn thấy miếng ức chế trắng tinh một mảng trên gáy nàng. Lan Ngọc vô cùng ngứa mắt, không chút suy nghĩ gì vươn tay ra sau lưng nàng.

Đôi môi kề sát bên vành tai đỏ ửng của Thùy Trang, khàn khàn giọng mà thì thầm.

"Thùy Trang... Mày cho tao... Ngửi tin tức tố của mày đi..."

Thùy Trang bụm miệng, tim như bị hẫng một nhịp trong chốc lát.

Phải biết việc được ngửi mùi tin tức tố cũng gần như ngang với việc được cho phép dùng tay sờ đùi của người khác.

Lan Ngọc đồ đần này, biêng biêng xong ăn nói như thế, cũng không biết bản thân đây chính là đang mời gọi Omega hay sao...

Lan Ngọc thật sự ngáo quá rồi...

Thùy Trang đang bối rối ôm lấy Lan Ngọc toàn thân nóng như lửa thiêu, bất chợt cảm nhận được miếng dán ức chế bị ai đó xé ra.

Hương hoa dạ lan trong chốc lát liền tỏa ra tứ phía.

Lan Ngọc được đắm chìm trong hương vị ngon ngọt của Omega thì như cá khô gặp nước, các giác quan cơ thể liền như được phóng đại lên gấp mấy lần bình thường.

Cô âm trầm nhìn không chớp mắt tuyến thể phấn nộn sau gáy của Thùy Trang.

Lập tức há miệng ra, mạnh mẽ cắn xuống.

[ 8990 - Cover ] SAU KHI PHÂN HOÁ, TÔI ĐÁNH DẤU ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ