"A Anh."
Hạ Thính Vân không ngờ nghe được câu trả lời như vậy, cô không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm động.
"Đừng lo lắng, dù cậu muốn làm gì hay cần hỗ trợ gì, đừng ngại nói với tôi."
Chưa kể, công việc chính của Hạ Thính Vân là hỗ trợ người dân cải thiện kinh tế, cô tin với sự kiên định của Nhiễm Anh, mọi kế hoạch sẽ có thành quả tốt.
"Đừng lo, tôi nhất định sẽ còn làm phiền cậu. Nhưng bây giờ tôi thực sự cần dành chút thời gian để suy nghĩ xem mình có thể làm gì tiếp theo."
Trang trại chăn nuôi trước đây do ông Nhiễm Trì đề xuất, kế hoạc trơn tru một phần là do trang trại đã xây được một nửa, cũng được người dân trong thôn rất hưởng ứng. Nhưng bây giờ, cô cần suy nghĩ kỹ xem những dự án nào khác yêu cầu đầu tư nhỏ hơn trang trại chăn nuôi nhưng có thể mang lại lợi nhuận tốt hơn trong tương lai.
Hạ Thính Vân trò chuyện với Nhiễm Anh một lúc thì nhận ra cô thực sự không cần được an ủi, sự bình tĩnh và quyết tâm của Nhiễm Anh vượt xa sự tưởng tượng của cô ấy.
Lúc sắp chia tay, Hạ Thính Vân đã nắm chặt tay Nhiễm Anh.
"A Anh. Tôi rất vui vì cậu vẫn sẵn lòng ở lại. Đừng lo lắng, có khó khăn gì hãy nói với tôi. Nếu không giải quyết được, tôi cũng sẽ phản hồi lại với cấp trên. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta nhất định sẽ giải quyết được. Chúng ta sẽ cùng nhau xoá bỏ sự nghèo khó của thôn Đại Thạch."
"Tốt."
Nhiễm Anh nặng nề gật đầu, ánh mắt vẫn kiên quyết như ngày nào.
"Cảm ơn."
Cô vẫn chưa nghĩ mình sẽ tìm kiếm dự án như thế nào, nhưng với một nơi tuyệt đẹp như thôn Đại Thạch, cô nghĩ mình sẽ có thể tìm ra lối thoát.
...
Trang trại bị thiêu rụi, cả 11 người dân trong thôn tham gia đầu tư đều đến thăm nhà Nhiễm Anh, tất cả đều mong muốn nhận được sự trấn an từ Nhiễm Anh.
Nhưng Nhiễm Anh tạm thời không nghĩ ra được, cô muốn trấn an bọn họ nhưng trại chăn nuôi chắc chắn không mở lại được.
Số tiền nợ ngân hàng vẫn chưa trả, cô biết dân làng đang nghĩ gì, nhưng việc mở lại trang trại gần như là không thể. Cho dù anh em họ Ôn tốt bụng đến thế nào, cho dù mọi người có quyết tâm đến đâu, thì tài chính của bọn họ cũng không cho phép theo đuổi ngành nuôi chồn nữa.
"A Anh"
Nhiễm Anh ăn cơm rồi thản nhiên đi dạo trong làng, lúc này có rất nhiều người ra vào nhà cô, mọi người đều thân thiện chào hỏi.
Ai cũng muốn biết kế hoạch tiếp theo của Nhiễm Anh, nhưng chỉ mình cô biết, hiện trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ đang cố tỏ ra mình ổn.
Trong mắt dân làng, cô giống như đang gượng cười, càng có nhiều người đến chào hỏi và muốn an ủi cô.
Nhiễm Anh không biết nên cười hay nên khóc, cô thực sự không cần sự an ủi của những người này, khi đi làm bên ngoài, cô thường xuyên tăng ca ngày đêm để kịp tiến độ dự án, để rồi sau đó bị khách hàng từ chối. Số lần thành công ít hơn nhiều so với số lần thất bại, đôi khi yêu cầu của khách hàng thậm chí còn thay đổi vào phút cuối, có khi còn chạy sang công ty khác ký hợp đồng, nhiều lần như vậy, Nhiễm Anh đã quen với việc bị từ chối.
![](https://img.wattpad.com/cover/369077745-288-k809131.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
KHI RỪNG CAM NỞ RỘ
General FictionNhiễm Anh đến từ một vùng quê xa xôi, gia đình cô nhiều đời làm nông dân, trong thôn cũng không có mấy người học hết trung học. Tuy vậy, nhờ sự cố gắng của cha mẹ, Nhiễm Anh đã có thể lên thành phố học đại học, cũng thành công trụ lại Hải Thành với...