Trước khi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng được xây dựng, Thương Diễn Chi mỗi tháng đều đến huyện Cầm ít nhất ba lần. Sau khi khu nghỉ dưỡng được xây dựng, phần lớn thời gian anh làm việc trên tỉnh, không còn thường xuyên xuống huyện nữa.
Tuy không còn đến đây thường xuyên nhưng Thương Diễn Chi và cô vẫn hay gọi điện thoại qua lại, không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng mỗi lần Thương Diễn Chi định xuống huyện Cầm thì đều gọi báo trước cho cô.
Cô nhớ đến mấy ngày trước, khi Thương Diễn Chi gọi điện cho cô, nói lần này anh sẽ đi tỉnh Thanh công tác, đến thời điểm này còn chưa đến một tuần.
"Không phải anh nói đi công tác ở tỉnh Thanh sao?"
"Đúng vậy, A Anh, em cũng nói là từ tháng trước. Người ta nói không gặp một ngày như cách ba thu, chúng ta đã một tháng không gặp, vậy tính là bao nhiêu mùa thu rồi?"
Một người dân làng vẫy tay với Nhiễm Anh, cô vẫy tay chào người đàn ông kia, quay lại nhìn vào mắt Thương Diễn Chi: "Thương Diễn Chi, anh càng ngày càng ba hoa."
"Anh xong việc rồi nên trở về trước." Thương Diễn Chi ánh mắt quét qua địa điểm tổ chức lễ hội ẩm thực, cuối cùng quay lại nhìn Nhiễm Anh: "Mấy ngày không gặp, hình như em gầy hơn trước rồi?"
"Phải không?" Nhiễm Anh cúi đầu nhìn mình: "Không có đâu."
Ưu điểm lớn nhất khi ở lại quê nhà là cô có lịch trình đều đặn và lối sống lành mạnh. Cô thậm chí còn cảm thấy mình đã tăng cân nhẹ.
"Anh nghĩ vậy." Thương Diễn Chi đến gần cô, giọng anh rất trầm, đủ để hai người có thể nghe thấy trong môi trường ồn ào như vậy: "Anh nghĩ chắc là em nhớ anh đến gầy cả người đi rồi."
Nhiễm Anh: "Nhớ không nhầm thì chúng ta mới gặp nhau vào tháng trước."
"Anh còn cách nào khác, mỗi lần anh muốn nói chuyện nghiêm túc thì em lại lảng tránh, anh đành chọn cách nói chuyện không đứng đắn như này."
Có người từ phía sau chen lên, Thương Diễn Chi kéo Nhiễm Anh sang một bên, không để cho Nhiễm Anh có cơ hội từ chối, liền ôm chặt lấy tay cô.
"A Anh, cẩn thận."
Nhiễm Anh nhìn anh nắm tay cô, muốn nói anh có thể buông ra rồi, nhưng cuối cùng lời lại không nói ra khỏi miệng.
Càng ngày càng có nhiều người, Thương Diễn Chi nắm tay cô bước chậm rãi về phía quầy hàng.
"Không ngờ lại có nhiều người đến như vậy."
"Ừ, quảng cáo rất tốt." Nhiễm Anh nhìn đám đông xung quanh, thầm nghĩ, quả thật những con người này đã nỗ lực hết sức để kéo người dân nơi đây thoát khỏi nghèo đói.
"Huyện Cầm đúng là đã thực hiện khá tốt công tác xóa đói giảm nghèo."
"Đúng là vậy." Nhiễm Anh gật đầu: "Thật sự đã nỗ lực rất nhiều."
Những năm qua, Nhiễm Anh đã phối hợp với các cán bộ xóa đói giảm nghèo của huyện trong nhiều dự án, biết rằng họ đã nỗ lực rất nhiều, những chính sách hỗ trợ tất nhiên là rất tốt, nhưng nếu không có những cán bộ xóa đói giảm nghèo này thì nhiều dự án sẽ không thể triển khai suôn sẻ.
BẠN ĐANG ĐỌC
KHI RỪNG CAM NỞ RỘ
Ficțiune generalăNhiễm Anh đến từ một vùng quê xa xôi, gia đình cô nhiều đời làm nông dân, trong thôn cũng không có mấy người học hết trung học. Tuy vậy, nhờ sự cố gắng của cha mẹ, Nhiễm Anh đã có thể lên thành phố học đại học, cũng thành công trụ lại Hải Thành với...