Chương 12

1.7K 84 2
                                    


Lại một cơn gió lạnh thổi qua. Những bông tuyết bay vút trên mặt đất, như khói như sương.

Trước mặt An Hân, An Du cư xử rất điềm tĩnh, nhưng thực ra, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Bởi vì dì Miêu vẫn còn ở An gia.

Điều vui mừng duy nhất đó là, bên cạnh cậu có anh rể, An lão thái thái cho dù có âm mưu làm khó dễ, nhưng vì kiêng dè Phủ soái, cũng không dám xuống tay thật. An lão thái thái chưa ra tay với dì Miêu, mà là đang nghĩ đến An Du.

Ngày hôm sau, An Du nhận được lời nhắn phải đón lễ mừng thọ của An lão thái thái. "Đón lễ gì cơ?" An Du cau mày nói, "Không phải mừng thọ tròn thêm 5 tuổi, cũng chẳng phải 10 tuổi, Lão tổ tiên đây là muốn mừng thọ gì? Hơn nữa, An Vinh vẫn nằm ở trong nhà cơ mà! Chưa làm ma chay đã là may, An lão thái thái còn tìm cớ tổ chức tiệc rượu gì đây?"

Người hầu nhíu mày, bình tĩnh đáp: "Đã gặp một đại sư trong chùa xem mệnh, nói là năm nay có hơi đặc thù, nên đã được thông qua ạ." Nghe thấy lời này là biết đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước, An Du muốn truy hỏi tiếp, nhưng người hầu cũng không trả lời nhiều thêm câu nào.

"Kỳ lạ thật." An Du tự lẩm bẩm: "Bên vợ lớn bằng lòng sao?" Thế nhưng trưởng tử chính tông của vợ lớn, bị anh rể làm hỏng mệnh căn (con cặk á) như vậy, thế mà lại không làm ầm cũng chẳng nháo nhào, ăn đau mà không dám kêu. Kỳ thực nỗi lo lắng của An Du hoàn toàn là điều dư thừa. Đừng nói chỉ một Hoắc Chi Tiêu, cho dù có là người hầu của Phủ soái làm An Vinh bị thương đi nữa, thì người của An gia cũng chẳng dám đòi lấy Phủ soái một lời giải thích.

Ai bảo người ta có binh có súng trong tay, có chỗ dựa vững chắc được như thế không?

Đợi Hoắc Chi Tiêu trở về vào buổi tối, An Du nằm sấp trong lồng ngực anh rể, nói lại chuyện này. Hoắc Chi Tiêu nắn nắn ngón chân cóng đến đỏ bừng của cậu: "Muốn thì đi thôi." "Dì còn ở An gia." Cậu thở dài, bị anh rể nắn cho hít khí, "Đau."

Nứt nẻ trên chân của An Du là bệnh cũ đã lâu, lúc trời lạnh tê chân mất cảm giác, lúc trời ấm thì lại vừa đau vừa ngứa. Hoắc Chi Tiêu áp chân cậu vào lòng bàn tay: "Phải dùng thuốc mỡ bôi, sau này khi trời có tuyết đừng mang giày tự may ra ngoài nữa." "Dạ." An Du ngoan ngoãn trả lời.

Hoắc Chi Tiêu nhịn không được, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn chân cậu. An Du cười ra tiếng: "Anh rể." "Anh rể làm đau em à?" Hoắc Chi Tiêu nhướng mi, hình bóng anh phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của cậu. "Dạ không..." Cậu nhìn đến mê mệt.

Không biết có phải là ảo giác hay không. An Du luôn có thể nhận ra được sự dịu dàng từ Hoắc Chi Tiêu. Cho nên bất luận An Hân có nói gì, thì cậu cũng không tin.

Anh rể của cậu là người hùng đội trời đạp đất, không khắc vợ.

"Nghỉ ngơi đi." Hoắc Chi Tiêu bôi thuốc lên chân cho An Du, xoay người cởi áo khoác, đi vào phòng tắm. Tiếng nước triền miên rất nhanh đã truyền ra từ sau cánh cửa kín, cậu đã tắm xong trước khi anh rể về nhà, nhưng giờ lại thấy có hơi ẩm nổi lên khắp người.

An Du xoa xoa cánh tay, xoay người nằm bò trên áo choàng quân trang của anh rể, mò ra được một tập tranh ảnh, lơ đễnh xem. Hoắc Chi Tiêu làm gì cũng đều sấm rền gió cuốn, An Du mới xem được có mấy trang, thì cửa phòng tắm đã đẩy ra.

[Đam mỹ/Dân quốc/Sinh tử] Vợ kế - 填房Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ