34. Tái hợp (4)

825 42 6
                                    

Editor: Kẹo Mặn Chát

Vào buổi tối mở đầu cho thiên niên kỷ mới, Vương Ngân Khâu và Tề Mãn Mễ xuống tàu ở Thượng Hải, đi lướt qua đám đông đang reo hò ăn mừng. Vương Ngân Khâu một tay xách túi hành lý, tay còn lại thì nắm lấy cổ tay Tề Mãn Mễ. Đám đông đi theo đoàn múa lân múa rồng qua tuyến đường trung tâm Hoài Hải, trên con đường đó, bản sao mô hình tháp Eiffel được dựng trước cửa trung tâm thương mại Paris Printemps có dòng chữ "2000".

Năm 2000 vẫn đến đúng như dự kiến.

Bọn họ đi ngược lại với dòng người và hỏi thăm xem còn khách sạn nào mở cửa để có thể ở lại qua đêm không. Pháo hoa ăn mừng rực sáng khắp đường phố, Vương Ngân Khâu và Tề Mãn Mễ cùng nhau ngước nhìn lên bầu trời. Sau này, ấn tượng của Tề Mãn Mễ về đêm thiên niên kỷ mới là những chùm pháo hoa nở rộ rực rỡ trên những con phố hẹp dài. Đêm xuống với độ ẩm không khí gần chín mươi phần trăm, Vương Ngân Khâu kéo cậu đi tiếp, chậm rãi đi qua các con phố nhộn nhịp của thành phố, đi ngược dòng người như lội ngược dòng nước chảy.

Tề Mãn Mễ tự hỏi, nếu bây giờ có người có thể nhìn xuống con phố này từ trên cao, liệu họ có thể nhận ra cậu và Vương Ngân Khâu giữa đám đông nhỏ bé như hạt vừng không nhỉ.

Bọn họ ở lại trong một khách sạn cách bệnh viện Đồng Nhân không xa, cả hai sắp xếp hành lý xong cũng mệt lả cả người nhưng lại chẳng thể chìm vào giấc ngủ ngay được. Vương Ngân Khâu ôm hờ lấy Tề Mãn Mễ, nói với cậu rằng ngày mai sau khi khám xong thì có thể đi chơi, thăm thú đây đó. Tề Mãn Mễ vui vẻ gật đầu.

Đây cũng là lần đầu tiên Vương Ngân Khâu đến Thượng Hải. Hắn mua một tập bản đồ thành phố tại sạp báo, vừa mở ra xem vừa dẫn Tề Mãn Mễ đi dạo khắp nơi. Trước khi ra ngoài, vì sợ bị lạc mất Tề Mãn Mễ, Vương Ngân Khâu đã mua cho cậu một chiếc còi nhỏ màu đỏ ở cửa hàng tạp hóa. Tề Mãn Mễ liền đeo nó lên trước ngực. Bọn họ lang thang quanh các trung tâm thương mại trên đường Đông Nam Kinh và suýt nữa lạc đường, tiếp đó cả hai tựa vào lan can bờ sông Hoàng Phố ngắm nhìn tòa tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông ở phía đối diện, rồi lại đi lướt qua nhóm học sinh vừa mới tan trường trên đường Mậu Danh.

Hai người rẽ vào con hẻm nhỏ, Tề Mãn Mễ nhìn thấy giá sắt phơi chăn, theo phản xạ muốn duỗi chân lên luyện tập. Vương Ngân Khâu kéo cậu lại không được, lầm bầm ở phía sau: "Cái giá đó bẩn chết đi được, còn rỉ nữa, em nhìn gấu quần của em đi..."

Tề Mãn Mễ đột nhiên quay đầu lại, bất mãn cầm còi lên, thổi "tuýt tuýt" về phía hắn. Vương Ngân Khâu sững cả người, mắng: "Thì ra là em dùng cái còi này như thế hả."

Sau đó, bọn họ cứ vậy mà giận dỗi nhau, Vương Ngân Khâu nói một câu, Tề Mãn Mễ lập tức chu miệng thổi còi. Cậu còn mua một xấp giấy trắng hình vuông, nhăn mày nhăn trán viết chữ vào giấy rồi giơ lên mắng lại Vương Ngân Khâu: Anh hung dữ như cá bơn vậy á.

Vương Ngân Khâu chết lặng, giật phắt tờ giấy ra khỏi tay cậu, tức đến bật cười: "Em nói ai giống cá bơn? Tề Mãn Mễ, giờ em giỏi quá ha." Hắn đẩy Tề Mãn Mễ áp sát vào tường trong phòng khách sạn rồi nhéo eo Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ nhột không chịu được, toét miệng cười, vươn tay gỡ tay Vương Ngân Khâu ra. Vương Ngân Khâu ôm cậu vào lòng, cúi xuống hôn lên mặt Tề Mãn Mễ, hỏi: "Cá bơn hôn em, em không sợ sao?"

[FULL/ĐM] Ôm Một Cái - Khương Khả ThịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ