30

147 7 0
                                    

Chuyện tối hôm đó cứ như vậy mà trôi qua, hai người cũng không ai nhắc lại nữa. Điền Chính Quốc lại quay trở về là một vị Điền đội trưởng trời đánh thánh đâm doạ người doạ quỷ.

Có điều tuy không ai còn đả động tới, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ kể từ tối hôm đó đã trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.

Hôm nay là ngày hẹn đám Trịnh Hiệu Tích đi chơi. Phác Trí Mân được báo đứng trước cửa nhà sẽ có xe đến đón. Trời cũng đang sang đông rồi, khoác trên mình chiếc áo của Điền Chính Quốc, cậu đút hai tay vào hai bên túi, ấm áp lạ thường.

Một chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt Trí Mân, Hiệu Tích có lẽ do quá hào hứng nên sau khi xe dừng, gã liền nhảy xuống thân thủ nhanh nhẹn đẩy cậu vào xe, hệt như một vụ bắt cóc có kế hoạch từ trước!

Trí Mân sau khi chui được hơn đầu vào xe mới phát hiện Chính Quốc đang ngồi vắt chéo chân, tay chống cằm nhìn mình. Trên người hắn còn đang khoác một kiện áo giống y như áo mà cậu đang mặc.

"Cái áo này..."

Điền Chính Quốc qua loa chống chế. "Thiếu gia nhà tôi sau khi thấy tôi không có áo khoác mặc nên đã cho tôi một cái giống vậy."

Phác Trí Mân bĩu môi.

"Đột nhiên muốn trả lại cáo áo này cho thiếu gia nhà anh!"

Này cũng quá giống áo đôi rồi.

"Thiếu gia???" Hiệu Tích bất ngờ lên tiếng khiến Trí Mân nhận ra trên xe không chỉ có mình hai người họ.

Cậu vội che miệng, có lẽ việc Điền Chính Quốc là con ở trong ngôi biệt thự kia Trịnh Hiệu Tích và Kim Thái Hanh không biết. Cậu lỡ miệng nói ra như vậy...

Trí Mân chột dạ nhìn Chính Quốc, hắn nhịn cười nói.

"Tôi chỉ là con ở trong một gia đình khá giả, các cậu đừng miệt thị tôi."

Phụtt!!!

"Điền Chính Quốc là con ở á??!!"

Thái Hanh không khỏi ngạc nhiên vặn to thanh âm của bản thân, về phần Hiệu Tích trong miệng đang nhai Cool Air nghe xong liền nuốt xuống cái ực, thở không ra tiếng. Còn Chính Quốc quay hơn nửa người hướng mặt ra cửa sổ bờ vai run run như đang cười.

"Mọi người! Tôi cũng không muốn đem chuyện đời tư lên để bàn tán, chúng ta có thể đổi chủ đề không?"

Điền Chính Quốc cố nín cười để nói bằng thanh âm bình thường nhất đến đỏ cả mặt, lại bị Phác Trí Mân hiểu lầm là đang xấu hổ, cậu vội nói theo.

"Nghe nói ở khu giải trí chúng ta chuẩn bị đến tối nay có tổ chức lễ hội mùa xuân rất náo nhiệt!"

Hiệu Tích rất nhanh cũng phối hợp:

"Phải đó phải đó! Hôm nay sẽ là ngày bắn pháo hoa nha, ở đó còn có một cái đu quay cực kỳ lớn nữa. Còn nữa, nghe nói khi cabin của vòng quay lên tới nơi cao nhất, hai người ngồi trong cabin tỏ tình với nhau sẽ mãi bên nhau trọn kiếp."

Phác Trí Mân hơi ngờ nghệch, Trịnh Hiệu Tích anh phối hợp hơi quá mức cần thiết rồi, kể chuyện này ra làm gì, trên xe nếu không tính bác tài xế nữa thì là có 4 thằng đực rựa đó! À phải rồi anh đang ra ám hiệu cho Kim Thái Hanh đúng không?

• kookmin • [cv] đội trưởng lại ngẩn người rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ