Chương 26: Thái Bình

171 7 0
                                    


Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 4: Cây Vô Ưu

Chương 6: Thái Bình

Nguyên Diệu leo lên thang dây tơ nhện, hắn mệt mỏi thở dốc, chỉ dám nhìn lên, không dám nhìn xuống. Màu sắc xung quanh dần thay đổi, từ xanh thẳm sang xanh đậm, xanh lơ, xanh nhạt. Sau một luồng ánh sáng trắng rực rỡ hiện ra, Nguyên Diệu rời khỏi nước, trở lại không khí.

Nhờ ánh trăng Nguyên Diệu nhận ra mình đang ở đáy giếng chật hẹp lạnh lẽo, nửa người trên nổi trên mặt nước, nửa người dưới ngâm trong nước, toàn thân ướt sũng. May mắn thay, thang dây tơ nhện vẫn vươn lên, hắn chỉ cần leo thêm hai mươi bước nữa là có thể ra khỏi giếng rồi.

Nguyên Diệu không còn để ý đến mệt mỏi, lạnh lẽo, vội vàng leo lên. Hắn chỉ muốn mau chóng trở lại mặt đất, thay quần áo khô ráo, uống một tách trà nóng thôi.

Nguyên Diệu leo nhanh lên, khi thấy bậc thang cuối cùng thì nước mắt hắn trào ra.... Vì tơ nhện không đủ, đỉnh của thang dây còn cách miệng giếng nửa mét. Con rồng yêu tự mãn chỉ chú tâm thêu rồng, lơ là những hình thêu khác, khiến bây giờ tơ nhện không đủ dài, thang dây không tới miệng giếng.

Nguyên Diệu bị treo lơ lửng giữa không trung, lên không được xuống cũng không xong, vô cùng lo lắng.

Là chờ đến sáng để Bạch Cơ đến kéo hắn, hay mạo hiểm nhảy ra khỏi giếng đây? Nguyên Diệu suy nghĩ mãi nhưng vẫn khó mà quyết định. Một cơn gió lạnh từ đáy giếng thổi lên khiến hắn rùng mình và lập tức quyết định. Một tay hắn nắm thang dây, một tay vươn ra miệng giếng cố gắng trèo lên. Từ thang dây đến miệng giếng chỉ nửa mét xa, một mét cao, nếu là người luyện võ linh hoạt thì bật một cái là lên. Nhưng Nguyên Diệu là một thư sinh, lại nhát gan, chật vật mãi vẫn không lên được, chỉ mới nắm được miệng giếng mà thôi.

Trong đại sảnh, Hồ Thập Tam Lang tỉnh dậy hai lần nhưng không thấy Nguyên Diệu. Lần đầu, hồ ly nhỏ nghĩ Nguyên Diệu đi vệ sinh nên không để ý. Nhưng lần thứ hai tỉnh dậy vẫn không thấy Nguyên Diệu, nên nó không khỏi lo lắng.

Hồ ly nhỏ đứng dậy, đi dọc theo hành lang tìm Nguyên Diệu: "Nguyên công tử... Nguyên công tử..."

Trong vườn sau, cỏ xanh um tùm, bóng cây lấp loáng, xung quanh yên tĩnh như chết. Hồ ly nhỏ hơi sợ, nhưng lo lắng cho Nguyên Diệu nên vẫn bước vào đám cỏ xanh, gọi khẽ: "Nguyên công tử có ở vườn sau không? Nguyên công tử ở đâu rồi?"

Tiếng động nhẹ phát ra từ giếng nước, hồ ly nhỏ quay đầu lại, thấy một bóng đen ướt sũng, tóc xõa xuống từ giếng nước, gói nó: "Thập... Tam... Lang..."

"Á!!" Hồ ly nhỏ sợ hãi, mắt trợn ngược, ngất xỉu luôn.

Nguyên Diệu khó khăn lắm mới leo ra khỏi giếng, thấy Thập Tam Lang ở vườn sau, định gọi nó kéo mình. Ai ngờ vừa mở miệng, hồ ly nhỏ đã sợ ngất đi.

Nguyên Diệu vội vàng bò đến bên hồ ly nhỏ: "Thập Tam Lang, Thập Tam Lang..."

Hồ ly nhỏ ngất xỉu trong đám cỏ, miệng sùi bọt mép, không còn biết gì nữa.

[Full] Phiêu Miểu 1 - Quyển cầm đènNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ