Chương 34: Đồi Mồi

155 10 0
                                    

Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phần 5: Cỏ kiếp sau

Chương 4: Đồi Mồi

Nguyên Diệu trở lại gian ngoài, nhìn thoáng qua A Thiền và hai Hồ Cơ đang say ngủ, sợ làm phiền họ, hắn nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, ngồi xuống tiếp tục suy ngẫm bài thơ dài.

Đã là canh hai, phường Bình Khang vẫn rực rỡ ánh đèn, rôm rả vô cùng. Trong màn đêm, hương thơm của phấn son và rượu ngon hòa quyện lẫn nhau, tiếng đàn sáo và tiếng cười nói vọng lại từ xa.

"Đêm ánh nến lấp lánh trong cung điện hoa, nụ cười ngàn vàng sao tiếc chi. Dây đàn quyến rũ, mày tóc xanh như tùng, khúc hát yêu kiều, xiêm y đỏ thắm..." Nguyên Diệu cầm bút viết được hai câu rồi mắc kẹt. Hắn ngẩng đầu nhìn trăng để tìm kiếm cảm hứng. Chẳng bao lâu, cảm hứng không đến mà cơn buồn ngủ lại ập đến, hắn lập tức ngủ gục.

Nguyên Diệu mơ một giấc mơ.

Trong mơ, hắn đi dạo trong những con hẻm ở phường Bình Khang. Sâu trong con hẻm tối tăm có bóng dáng ai đó lẻ loi, có con vật gì đó đang bò lổm ngổm.

"Ùm..." Nguyên Diệu dẫm phải một vũng nước. Hắn cúi đầu nhìn, giật mình kinh hãi. Dưới chân hắn là vũng máu tươi. Máu không ngừng chảy từ cao xuống thấp trong con hẻm. Nguyên Diệu lấy hết can đảm đi theo dòng máu.

Dù ánh trăng sáng tỏ, nhưng sâu trong con hẻm lại mờ mờ không rõ.

Nguyên Diệu mơ hồ thấy một nữ nhân mặc váy dài màu đồi mồi đang quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào một bóng đen, phát ra tiếng nhai đồ ăn. Dưới bóng đen đó, máu tươi không ngừng tuôn trào, mùi tanh nồng nặc khắp nơi.

Nguyên Diệu tiến đến gần, nữ nhân bất ngờ ngẩng đầu. Nàng ta rất đẹp, lông mày cong, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng đồng tử lại nhỏ như sợi chỉ. Thấy Nguyên Diệu, đôi môi đỏ của nàng ta nở một nụ cười, bên khóe miệng trái có một nốt ruồi đen, càng thêm phần quyến rũ. Nơi vốn dĩ là tai người, lại mọc ra đôi tai mèo.

Nguyên Diệu giật mình, nhìn xuống đất thì thấy một nam nhân nằm trần truồng, bụng bị xé toang, nội tạng tràn ra khắp nơi. Con miêu nữ đang nhai gan của nam nhân, máu đỏ chảy ròng ròng quanh khóe miệng.

Xung quanh con miêu nữ còn có ba nữ nhân, mỗi người đang nhai một xác người bị mổ bụng. Máu của bốn xác chết chảy theo con hẻm, tụ lại thành vũng nước. Ba nữ nhân kia cũng rất đẹp, nhưng đều không phải con người, một người có vảy rắn, một người mũi đại bàng, một người kéo đuôi bọ cạp, họ vùi đầu vào nội tạng của xác người, ăn ngon lành.

"Trời ơi..." Nguyên Diệu quay lại, bỏ chạy.

Con miêu nữ nhanh như chớp lại chắn đường hắn. Xà nữ, đại bàng cái, bọ cạp cái cũng vây quanh.

Nguyên Diệu sợ run chân, khóc lóc cầu xin: "Bốn đại tỷ tha mạng, đừng ăn ta, ta gầy lắm, không ngon đâu..."

Con miêu nữ quay quanh Nguyên Diệu một vòng, hít hít ngửi ngửi, môi đỏ nhếch lên: "Trên người ngươi có mùi của Ly Nô... Ngươi từ Phiêu Miểu các đến sao?"

[Full] Phiêu Miểu 1 - Quyển cầm đènNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ