"Hình tượng này không phù hợp sao? Chắc chắn là thí sinh tốt nhất? Nhìn xem tác giả của "Ức" tự mình trả lời kìa!" Trong căn phòng tối tăm, tia sáng yếu ớt phát ra từ TV, trong màn hình đang phát ra một tin tức giải trí nổi danh nào đó, đó là hình ảnh từ cuộc phỏng vấn với Nguyên Anh cách đây không lâu.
Trên thực tế, tuy rằng trong những năm gần đây "Ức" có độ hot rất cao, nhưng cơ hồ rất ít khi tiếp xúc với truyền thông, lần này thật không dễ dàng gì mà tiếp nhận phỏng vấn, nữ phóng viên đang lo lắng bất an ở bên cạnh, Trương Nguyên Anh đem hai tay tùy ý đặt lên trên đầu gối, toát lên vẻ bình tĩnh, xa cách, lúc nào cũng điềm nhiên như vậy, tựa như chẳng có vấn đề gì có thể thay đổi được sự bình tĩnh từ trong xương cốt ấy.
Với giọng điệu hào hứng khoa trương người chủ trì nói nhanh một vài chuyện gì đó, thế nhưng An Du Trân cái gì cũng chưa từng để ý, ánh mắt vẫn luôn nghiêm túc nhìn hình ảnh kia trên màn ảnh vẻ mặt mang theo nhàn nhạt mỉm cười, tay nắm chặt remote điều khiển từ xa
"Nhân vật là tôi định, bởi vì đây là chuyện xưa của tôi."
Nàng xem thấy cô, cho nên vẫn là không có đi ra ngoài sao? Vì vậy vẫn còn có thể bị mắc kẹt? An Du Trân nhắm hai mắt lại, đúng là, một đứa ngốc cố chấp.
"Lạch cạch."
Một luồng ánh sáng ấm áp trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn bộ phòng khách, từ trong bóng tối một lần nữa lại chẳng có chút ánh sáng nào cả, dù sao đôi mắt cũng hơi đau rát, An Du Trân lấy tay che đôi mắt lại rồi chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía thân ảnh đang hướng tới chính mình.
"Đang xem cuộc phỏng vấn của tôi sao?" Trương Nguyên Anh dựa vào tường, vừa cởi đôi giày cao gót vừa nhìn cái bóng người có chút trầm mặc trên ghế salon, nàng mới vừa vào cửa, liền bị chú ý bởi âm thanh từ TV truyền tới.
"Chị bị bệnh." An Du Trân nghiêng nghiêng đầu, giọng nói trẻ con vang lên.
"Bị bệnh sao?"
Trương Nguyên Anh nhíu nhíu mày, mang dép lê nhanh bước tới, thật tự nhiên đưa tay ra vén lên mái tóc thề của nàng, lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ trên trán của An Du Trân một chút, rồi thu tay lại sờ sờ vào trán của chính mình.
"Nhiệt độ không có vấn đề nha." Trương Nguyên Anh nhìn An Du Trân sắc mặt tái nhợt có chút lo lắng, "Đi bệnh viện nào, thân thể chị vẫn luôn không tốt lắm." Nói như vậy đã muốn đem người trên ghế salông đỡ lên.
"Vẫn là muốn làm như vậy sao?" An Du Trân nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực của mình.
"Biết không? Nơi này sẽ đau."
Trương Nguyên Anh có chút kinh ngạc, đôi mắt dưới cặp kín đem bình tĩnh nhìn bàn tay đang được An Du Trânnắm lấy.
"Là chấp niệm, vì thế nên không thể từ bỏ." Trương Nguyên Anh nhẹ nhàng đem từng chữ từng câu từ trong lòng nói ra.
"Vẫn còn chưa sẵn lòng buông tha chính bản thân mình a."
An Du Trân cười cười, chẳng phải đã sớm biết sao, Trương Nguyên Anh là người cố chấp hơn bất kì ai. Nàng đứng lên dường như có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng hướng đến người thấp hơn mình một cái đầu là Trương Nguyên Anh mà dựa vào.
BẠN ĐANG ĐỌC
|Daerin| Nữ thần là phải đem về sủng
FanfictionMục tiêu cả đời của Khương Hải Lân chính là sủng, cưng chiều, chăm lo cho nữ thần của mình. Đan Nhi luôn có sự ưu ái cho fandom của mình, nhưng lại có sự thiên vị "đặc biệt" chỉ dành cho một người. • • • Vì rất thích tác phẩm này cũng như mê cúp lé...